Lúc cậu bị bôi xấu dốt nát vô học, mơ mộng hão huyền, bị các đồng đội đích thân cắt đứt con đường để bước chân vào chương trình trong giới giải trí, bị cha đánh bầm dập, bị người nhà không thấu hiểu ——
Từ đầu đến cuối vì nhớ tới tình nghĩa cũ bao năm nay, cho nên trước giờ cậu chưa từng để lộ ra cái gì ở trước mặt mọi người.
Cho đến lúc cảnh cáo nói xin lỗi đêm hôm đó, lúc Trần Trạch tới gõ cửa tìm cậu, cúi đầu quật cường nói "Tôi không hối hận", tình nghĩa từ nhỏ đến lớn của hai người lúc đó mới chính thức đứt đoạn.
Tới hôm nay, chẳng qua chỉ là chân chính đặt một dấu chấm hết cho mối quan hệ này mà thôi.
Cách mấy tháng sau mới có tin tức truyền tới. Trần Trạch rời bỏ quê hương, đi tới thành phố nhỏ ở vùng khác xa xôi, bằng lòng rút khỏi giới giải trí, trở thành một người giao hàng cho siêu thị bình thường, trải qua cuộc sống nhạt nhẽo.
Thỉnh thoảng, nhìn thấy tin tức Hoắc Thừa Phong làm mưa làm gió trong giới giải trí trên tivi, trong mắt lộ ra sự chúc mừng thật tâm.
Chương trình [Trại huấn luyện 101] khí thế hừng hực, hot khắp cõi mạng. Mắt thấy anh trai Hoắc Thừa Phong vẫn cứ nhàn rỗi ở nhà, không có chuyện gì thì giúp cô bé trồng cây đào nhỏ, trông dáng vẻ chẳng hề nóng vội, Tô Nhu Nhu cũng thấy vội thay anh trai.
Rõ ràng anh trai là người lương thiện nhất.
Cứ đợi ở nhà mãi thế này cũng sắp thành người sống ở ẩn thoát ly bụi trần rồi!
Vậy thì lúc nào mới có thể thực hiện được ước mơ đây?
Tô Nhu Nhu mở to đôi mắt hạnh to tròn, đột nhiên nghĩ ra một cách, cô bé tìm được một thứ từ trong bọc quần áo mà mình mang từ quê tới, chạy bước nhỏ vui vẻ đi tìm anh trai.
"Anh trai!"
Cô bé đẩy cửa phòng của anh trai ra rồi thò đầu vào trong nhìn, lúm đồng tiền bên má đong đầy nụ cười, vừa ngọt ngào vừa mềm mại giống như gió xuân, khiến người ta nhìn mà chìm đắm.
Hoắc Thừa Phong đang gảy đàn ghita nhìn thấy cũng mỉm cười, lạnh lẽo giữa hai đầu chân mày cũng tản đi rất nhiều, trước giờ cậu chưa từng dịu dàng nhìn thẳng một cô bé con ba tuổi mềm mại đáng yêu như vậy bao giờ.
Cô bé chạy tới.
Bàn tay đang đặt bên người của cậu bị một bàn tay nho nhỏ mềm mại nắm lấy, kéo ra rồi vuốt thẳng.
"Anh ơi, em muốn tặng cho anh một món quà."
Anh trai đối xử với cô bé rất tốt, cô bé cũng muốn đối xử tốt với anh. Tô Nhu Nhu nghĩ tới nghĩ lui, cái mà mình có thể giúp cho anh được chỉ có bùa gỗ đào nhỏ cô bé làm lúc theo sư phụ học tập điêu khắc ở dưới quê.
Đó là do cô bé tự mình làm ra, sư phụ nói nếu có lòng thành ắt sẽ linh nghiệm, nhất định sẽ có may mắn.
Giọng nói non nớt đáng yêu của Tô Nhu Nhu vang lên, cô bé kéo lấy tay của anh rồi nhét một miếng bùa gỗ đào được điêu khắc từ gỗ có phong cách cổ xưa, trịnh trọng đặt vào trong lòng bàn tay của anh mình.
"Anh, bùa gỗ đào này cho anh, phù hộ cho anh vận may kéo tới liên tục."
Nụ cười của cô bé trong veo, giống như ánh mặt trời xuyên qua từng tầng mây đen, bất tri bất giác thổi tan sương mù giăng giữa hai hàng lông mày của Hoắc Thừa Phong.