Quả thật, tin tức đại thiếu gia nhà họ Hoắc không học vấn không nghề nghiệp muốn tham gia giới giải trí không phải hắn ta bán.
Nhưng hắn ta cũng không phải hoàn toàn vô can.
Dù Hoắc Thừa Phong đã che giấu thân phận, đến công ty giải trí Hòa Tuệ phỏng vấn và trở thành thực tập sinh. Nhưng Hoắc Thừa Phong trời sinh có tài, học hỏi nhanh, lại chịu khó, ca hát lẫn vũ đạo đều xuất sắc, cặp mắt phượng đào hoa càng khiến cậu nổi bật giữa vạn người.
Những đồng đội cùng phòng tập cực kỳ ghen tị, ngoài mặt không nói, nhưng trong lòng rất sợ cậu tham gia chương trình, cướp đi sự chú ý của họ. Vậy nên, họ liên tục giở trò, âm thầm hãm hại cậu trước.
Có người theo dõi Hoắc Thừa Phong về nhà, biết được thân phận thiếu gia của cậu, cố ý tiết lộ thông tin cho giới truyền thông.
Ai ngờ, như thế vẫn chưa đủ, bọn họ còn bỏ tiền thuê người làm hình nhân yểm bùa, ghi tên Hoắc Thừa Phong ở mặt sau.
Vài ngày trước, hình nhân đó lại đột nhiên biến mất một cách khó hiểu.
Mấy người đồng đội đều nói bọn họ chưa từng động vào.
Vậy hình nhân kia đang yên đang lành đặt ở trong ngăn kéo sao tự nhiên lại biến mất không thấy nữa?
Mấy thanh niên trẻ tuổi bọn họ đều không thấy chuyện này có gì to tát, dù sao chuyện khiến người ta ghê tởm tới vậy cũng đã làm rồi, mục đích khiến Hoắc Thừa Phong không thể quay chương trình được nữa cũng đã đạt được. Hình nhân đó có giữ lại cũng không có tác dụng gì nữa.
Không ngờ qua một ngày sau, một đồng đội bắt đầu bị bệnh phải rút khỏi đội, một đồng đội khác đột nhiên bị tai nạn xe gãy xương, không thể không vắng mặt khi quay chương trình. . .
Những chuyện quỷ dị này xảy ra khiến mấy người còn lại không khỏi rợn cả tóc gáy, bọn họ cũng không dám suy nghĩ sâu xa.
Đợi đến khi video bắt nạt bị lộ ra ngoài ánh sáng mấy người bọn họ lại bắt đầu đùn đẩy trách nhiệm, không chút lưu tình hắt nước bẩn lên người đối phương, cuối cùng đổ tất cả mọi chuyện lên trên đầu của Trần Trạch.
Trần Trạch cảm thấy vừa châm chọc lại vừa bất lực, lên một chiếc xe buýt đi đến nhà họ Hoắc. Lúc đi từ ngách nhỏ bí mật trong vườn hoa nhỏ ở cửa sau tiến vào Trần Trạch còn cố ý thả nhẹ bước chân, sợ bị người khác phát hiện ra tung tích của mình, nhưng vào lúc không đề phòng vẫn bị em gái ruột Trần Diệu Tư đột nhiên đẩy cửa đi ra đυ.ng phải.
Bước chân của Trần Trạch hơi khựng lại, cậu ta cúi thấp đầu, bước chân tăng nhanh thêm mấy phần.
"Anh, anh đi đâu vậy?"
Trần Diệu Tư vô tư, hoạt bát đang chuẩn mang theo phần hoa, đất với nhánh cây mà lúc nãy Tô Nhu Nhu dùng còn dư lại tới bụi cây trong vườn hoa nhỏ để đổ, chuẩn bị dùng chúng để ủ phân, nhìn thấy anh trai mình trở về thì thuận miệng hỏi một câu.
Ngoài ý muốn không nghe thấy anh mình trả lời, cô thấy có chút kỳ lạ, ngẩng đầu lên tầm mắt lướt qua đúng lúc liếc thấy vết thương trên gò má của anh, Trần Diệu Tư nhất thời ngẩn ra.
Trần Diệu Tư nhanh chóng ngăn Trần Trạch lại.
"Anh, sao mặt anh lại bị thương? Có người bắt nạt anh hả?"
Trong hai đứa con nhà họ Trần, em gái Trần Diệu Tư hướng ngoại, anh trai Trần Trạch lại hướng nội. Trong ấn tượng từ nhỏ đến lớn của Trần Diệu Tư, với tính cách hay xấu hổ, ngại ngùng nổi danh đó của anh trai Trần Trạch thì cho dù có người đánh tới trên đầu của anh, anh cũng chỉ biết ôm đầu co rúc lại, không biết phản kháng hay đánh lại người khác.