Cấp dưới thấy thế vội phái người đi lên đuổi đám thôn dân, đi trước dẫn đường, đưa tổng giám đốc Hoắc hạ tấm thân cao quý bước lên bậc thang trước cổng lớn đạo quan.
Mới vừa sải bước lên bậc tam cấp, đột nhiên họ nghe thấy tiếng phản bác khí phách bên trong.
Một giọng nói non nớt vang lên, chống lại âm thanh của đám trẻ to béo trèo trên đầu tường và đông đảo hương thân phụ lão đang đòi chia phần đạo quan này, trong trẻo sửa lỗi của họ: “Không đúng.”
“Sư phụ là người tốt, nhà họ Hoắc cũng là người tốt nhất thiên hạ.”
“Mọi người nói sai cả rồi!”
Tiếng nói vang ra, chấn động cả sân yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.
Đột nhiên, Hoắc Lê Thành ngoài cửa đạo quan bật cười. Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy có người nói nhà họ Hoắc là người tốt? Thật mới mẻ.
Hắn lạnh nhạt hỏi trợ lý cạnh mình: “Tôi là người tốt sao?”
Trợ lý: “...” Đương nhiên không phải.
Tổng giám đốc Hoắc ngày thường dùng thủ đoạn tung hoành chốn hào môn, khí phách hiên ngang, ngay cả mảnh xương cũng không chừa cho địch thủ, được xưng tụng Diêm Vương sống, tuyệt đối không phải người tốt gì!
Nhà họ Hoắc chốn thủ đô trong truyền thuyết là một gia tộc tội ác chất chồng, gian trá âm hiểm, trên dưới không một ai vô tội.
Không hiểu sao đến miệng cô bé Tô Nhu Nhu này lại trở thành người tốt nhất thiên hạ?
Các cô chú ông bà trong thôn bị bé con Tô Nhu Nhu phản bác không nói nên lời, bên cạnh đó suy nghĩ nhân dịp ông cụ đạo sĩ không ở đây cướp đạo quan bán lấy tiền bị phanh phui trước mặt ngời khác, trong lúc nhất thời, mặt mũi của họ đều hơi xấu hổ.
Lời của Tô Nhu Nhu giống như nước giếng mát lạnh thả vào chảo dầu, lập tức sôi trào khiến dân chúng oán giận.
“Nhóc con như con thì biết cái gì?”
“Tô Nhu Nhu, thường ngày cậu con dạy con thế nào vậy hả? Cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bậy! Các ông các bác đều lớn tuổi hơn con, sao con có thể quở trách người lớn không đúng!”
“Chẳng trách Tô Trình Hổ luôn nói với bên ngoài, nó là con sói mắt trắng nuôi mãi không thân. Người trong thôn chăm lo con nhiều năm như thế, lòng con không hướng về thôn mà lại cong qoẹo theo lão đạo sĩ tới từ nơi khác?”
“Thôi thôi, nói chuyện với con nhỏ đó làm gì.” Có người lắc đầu hung tợn thở dài, khuyên can người bên cạnh: “Sớm biết vậy năm ấy đã chẳng can ngăn Tô Trình Hổ, quả nhiên mẹ thế nào, con gái sẽ y như vậy.”