Ngay cả Hoắc Trường An, người thường ngày trong hào môn nhà họ Hoắc ăn uống rất tinh tế, cũng không nhịn được mà uống hai bát canh cá chép om giấm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ chưa thỏa mãn.
Uống suối linh tuyền vài ngày, vết thương của Hoắc Thừa Phong đã tốt hơn nhiều, lúc này tư thế thoải mái hơn, tốc độ uống canh tuy nhanh nhưng tiết tấu lại không vội vàng, trầm ổn ung dung. Cậu uống hết nửa bát canh cá, bao gồm cả phần canh còn thừa của hai đứa nhỏ.
Em trai Hoắc Trường An trợn tròn mắt nhìn, miệng không ngừng la lớn: “Anh là thùng cơm à?! Ngoài ăn ra, anh còn ưu điểm nào khác không?”
Không ngờ, chưa đợi Hoắc Thừa Phong ra tay dạy dỗ cậu bé, Tô Nhu Nhu đã nghiêm mặt, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc chỉnh lại Hoắc Trường An.
“Em trai, anh trai có ưu điểm đấy! Lúc chúng ta vào phòng, anh ấy đang chơi đàn guitar, rất giỏi đó.”
Lúc cô bé và Hoắc Trường An bưng canh vào phòng thì thấy anh trai đang chơi đàn guitar. Tuy Tô Nhu Nhu không biết chơi nhưng cũng từng nhìn thấy trên tivi ở nhà cậu, thầm ngưỡng mộ những đứa trẻ biết chơi nhạc cụ, cảm thấy những người đó rất lợi hại.
“Chị từng thấy người ta chơi đàn trên tivi, cũng ưu tú như anh trai vậy.”
“Em trai, đừng hiểu lầm anh trai.”
“Sư phụ từng nói, *đại bằng nhất nhật đồng phong khởi, phù dao trực thượng cửu vạn lý. Sẽ có một ngày anh trai trở thành người tài giỏi, *đỉnh thiên lập địa.”
Trong lòng cô bé, anh trai có rất nhiều ưu điểm, nói mãi không hết, sớm muộn gì mọi người cũng sẽ nhìn thấy những điều tốt đẹp ở anh trai.
Nghe giọng nói ngọt ngào trong trẻo của Tô Nhu Nhu vang lên đầy chắc chắn, tin rằng cậu nhất định sẽ trở thành người tài giỏi, lòng Hoắc Trường Phong mới hai mươi tuổi dâng trào cảm xúc, cúi đầu khẽ bật cười, đôi mắt đào hoa lấp lánh ánh nhìn kiên định.
Bao nhiêu năm qua, người đầu tiên công nhận cậu lại là cô em họ nhỏ lớn lên ở nông thôn.
Cậu đưa tay xoa rối bím tóc tết của Nhu Nhu, khiến cô bé con "a" lên một tiếng, ôm lấy cái đầu nhỏ của mình.
Chỉ có cậu em trai ngỗ nghịch nhìn thấy hai người tương tác, lập tức thấy ghen tị, bĩu môi, không đồng tình với lời nói của Tô Nhu Nhu.
Vừa nhìn thấy thanh kiếm gỗ đào giắt bên hông cô bé, cậu bé lại uất ức nuốt lời định nói xuống, ánh mắt hung dữ lén lườm anh trai Hoắc Thừa Phong, không sao tin được cậu có bao nhiêu tài giỏi.
Cậu bé đã nghe bên ngoài nói Hoắc Thừa Phong là không chịu học hành, *bụng đầy rơm rạ, còn mơ tưởng hão huyền muốn vào giới giải trí?
(*) Ý chỉ người vô dụng, không có tài năng, kiến thức.
Người như vậy, làm sao có thể lợi hại được?
Nếu anh trai Hoắc Thừa Phong cũng có thể lên tivi, cậu bé sẽ trồng cây chuối!