Mấy ngày liên tiếp trôi qua, cậu bé thậm chí chẳng còn sức để nghịch ngợm quậy phá, bị dạy dỗ trở nên ngoan ngoãn nghe lời.
Quả nhiên Tô Nhu Nhu đã thực hiện đúng lời mình đã hứa, dẫn cậu bé đi đốt pháo. Tiếng pháo nổ đì đùng vang trời, thu hút sự chú ý của mọi người, mang đến cho ngôi nhà cũ của nhà họ Hoắc thêm nhiều tiếng cười và sự náo nhiệt.
Hoắc Trường Phong dựa vào cửa sổ tầng trên nhìn xuống. Vết thương của cậu đã tốt hơn trước, nhưng vẫn chưa khỏi hẳn, không thể xuống lầu. Từ xa nhìn qua cửa sổ, cậu vẫn có thể thấy cảnh tượng náo nhiệt bên dưới, cậu em trai ba tuổi Hoắc Trường An chạy khắp sân cười đùa.
Còn cô bé con chỉ cao hơn cậu bé một chút, hai tay ngoan ngoãn che tai, đứng ở nơi an toàn, cất giọng trẻ con dặn dò em trai đừng chạy lung tung giẫm phải pháo.
Quả nhiên Hoắc Trường An rất nghe lời, như một kẻ điên nhỏ lại chạy về, ở cạnh Tô Nhu Nhu.
Cảnh tượng này khiến Hoắc Trường Phong thấy làm lạ. Cậu ngạc nhiên khi hai đứa trẻ với tính cách hoàn toàn trái ngược nhau lại có thể chơi chung với nhau, Tô Nhu Nhu với tính cách dịu dàng lại có thể quản lý tốt cậu em trai ngang ngược này.
Không lâu sau, có người gõ cửa phòng.
Lại là cái đầu nhỏ với bím tóc tết bím xù quen thuộc ló ra.
"Anh ơi—"
"Đến giờ uống nước rồi."
"Nhu Nhu mang đến cho anh nè!”
Tô Nhu Nhu bê cốc nước đựng đầy linh tuyền của đạo quan Thanh Phong, vững vàng đưa cho anh trai. Cô bé tận tâm giúp anh trai dưỡng thương, nhìn anh trai ngửa đầu uống ừng ực linh tuyền, đôi mày thanh tú giãn ra, hai lúm đồng tiền nho nhỏ vui vẻ hiện ra.
"Vết thương của anh trai dưỡng thêm vài ngày nữa là sẽ khỏi thôi, Nhu Nhu biết mà.”
"Em đi xem bữa tối có gì cho anh nhé?"
Nói xong, cô bé xoay người chạy chậm rời đi, dường như ánh nắng cũng nhuộm vàng cả bóng lưng nhỏ bé. Hoắc Trường Phong mỉm cười, đột nhiên cảm hứng chợt đến, một đoạn giai điệu vang lên trong đầu cậu. Cậu lấy giấy bút, ghi lại giai điệu vừa vang lên trong đầu.
Bữa tối của nhà họ Hoắc rất phong phú.
Đúng vào giờ cơm tối, theo quy củ nghiêm ngặt của nhà họ Hoắc, rất nhiều người hầu với sự phân công rõ ràng đã bày sẵn bàn ăn từ sớm. Bà nội Hoắc lo lắng Tô Nhu Nhu không quen, đặc biệt sai người sắp xếp chỗ ngồi cho cô bé ngay bên cạnh mình, tự tay chăm sóc cháu gái ăn cơm.
Bà cụ ngồi bên cạnh Tô Nhu Nhu, từng thìa từng thìa gắp thức ăn vào đĩa nhỏ trước mặt cô bé, khiến Tô Nhu Nhu gật đầu lia lịa.
Món tôm xào hạt điều hương vị ngọt ngào, ngon tuyệt.
Món nộm dưa chuột ba sợi giòn tan, thanh mát, cũng rất ngon.
Món canh cá chép om giấm Tây Hồ với hương vị thơm ngon đến mức khiến người ta thèm đến mức rớt lưỡi, Tô Nhu Nhu mới được nếm thử lần đầu tiên, cô bé tròn mắt ngạc nhiên, thích thú uống liền một hơi gần hết nửa bát.
Cô bé đặt bát xuống, bụng nhỏ căng tròn vo. Ngẩng đầu lên, nhìn đống đồ ăn ngon chất đầy trong đĩa nhỏ trước mặt, cô bé lại buồn rầu.
Nhiều như vậy, một mình cô bé sao mà ăn hết được!
Đúng lúc Tô Nhu Nhu đang buồn rầu, bà nội Hoắc bên cạnh cầm đũa gắp thêm một cái đùi gà nhỏ bóng loáng, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào của mật ong.