Suốt đêm bà nội Hoắc trắng đêm trằn trọc khó ngủ, nửa đêm đã ngồi dậy, một mình niệm kinh trước phật.
Bây giờ, bà nội Hoắc cầm phật châu, tay chống gậy ngồi ở chính giữa từ đường, tận mắt nhìn cô bé nho nhỏ mềm mại đứng ở trước mặt mình, chỉ nhìn một cái cô bé con ấy đã đi vào tận trong trái tim.
Đây chính là cháu gái nhỏ đáng yêu của bà.
Đáng lẽ nó phải được trở về nhà họ Hoắc từ sớm.
Hoắc Lê Thành hiếm khi kiên nhẫn giới thiệu: "Nhu Nhu, đây là bà nội."
Bé Tô Nhu Nhu non nớt, nghiêm túc cất lời chào hỏi: "Con chào bà nội."
Bà nội Hoắc gật đầu không ngừng, bà cụ đã phải chống gậy, thân thể bất tiện nhưng vẫn cố hết sức mở rộng vòng tay ấm áp của một người lớn tuổi, ôm cháu gái nhỏ vào trong lòng.
"Cháu gái ngoan, sau này đây chính là nhà của cháu."
Thái độ tốt như vậy, rõ ràng cực kỳ thích cô bé.
Tuy rằng Tô Nhu Nhu còn nhỏ những vẫn có thể phân biệt ra được thiện ý của bà nội đối với mình, cô bé không khỏi vui mừng, trên khuôn mặt nho nhỏ tràn đầy yêu thích cùng tin tưởng.
Ngày thường bà nội Hoắc nghiêm túc cứng nhắc quen rồi, cho dù có lòng muốn gần gũi với cháu gái nhỏ nhưng ngại vì bệnh tật triền miên, tinh lực không đủ nên mới vội vã nói mấy câu thì cũng đã đến giờ uống thuốc nghỉ ngơi hàng ngày, má Vương đỡ bà cụ lên lầu trở về phòng để nghỉ ngơi.
Hoắc Lê Thành đưa cô bé tới phòng ngủ mới, phòng mới ở ngay cạnh phòng của cha, cũng ở cạnh cửa ra vào. Tô Nhu Nhu cực kỳ an tâm, ăn cơm tối xong má Vương giúp cô bé tắm rửa, giật mình phát hiện trên cổ cô bé có vết lằn roi tím bầm, bà ấy lấy thuốc mà tổng giám đốc đưa tới bôi lên cho Tô Nhu Nhu, đắp một tầng thật dày.
Má Vương trở về kể chuyện này với bà nội Hoắc, bà cụ thổn thức trong lòng, nửa đêm lại niệm thêm một quyển kinh trong Phật đường nhỏ, vô cùng đau lòng vì cô cháu gái nhỏ lưu lạc thôn quê bị đối xử hà khắc.
Còn cô bé con Tô Nhu Nhu chẳng có chút lo lắng nào, cứ ngủ một giấc ngon lành suốt đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi cô bé dậy phát hiện cha đã đi làm mất rồi. Là tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị, mỗi ngày Hoắc Lê Thành bận rộn trăm công nghìn việc. Sau khi trở về từ nông thôn, hắn vội vàng đến công ty để xử lý đống công vụ chồng chất như núi.
Bà nội Hoắc đang nghỉ ngơi, ngày thường chỉ có bà, Hoắc Lê Thành và mấy đứa trẻ sống ở nhà cũ.
Bác cả Hoắc Lôi Đình chuyên tâm vào học thuật, là một giáo sư đại học, bận rộn với các hội nghị trao đổi học thuật và các khóa học, những năm trước đã mua nhà gần trường để sinh sống, không thường xuyên ở đây. Ngược lại, Hoắc Lôi Đình đã giao hai con trai Hoắc Thừa Phong và Hoắc Trường An ba tuổi cho bà nội Hoắc nuôi dưỡng.
Hoắc Thừa Phong hai mươi tuổi vừa vào đại học, đẹp trai tuấn tú, nhan sắc nghịch thiên, tính cách phóng khoáng tự do, phong lưu hào hoa.
Tuy nhiên, danh tiếng bên ngoài lại cực kỳ tệ, gần như trở thành nỗi sỉ nhục của hào môn, đầu óc rỗng tuếch, không chịu kế thừa sự nghiệp. Ngược lại, một lòng cam tâm tình nguyện sa ngã, muốn bước chân vào giới giải trí làm minh tinh.