Ngay cả trước khi sinh con, người em trai Tô Trình Hổ cũng không cho cô ấy sắc mặt tốt. Tô Trình Hổ vừa kêu ca phiền phức, vừa không muốn đưa cô ấy đến bệnh viện tốn tiền, chỉ dạo quanh một vòng trong thôn, rồi tạm thời tìm một bà đỡ đến giúp cô ấy sinh con, kết quả là xảy ra chuyện.
Sau khi sinh Tô Nhu Nhu, Tô Uyển bị băng huyết qua đời.
Tô Nhu Nhu vừa chào đời, từ đó trở thành con ghẻ, bắt đầu cuộc sống đầy vất vả và bị đánh đập trong nhà Tô Trình Hổ.
Hoắc Lê Thành nghe được chân tướng này, cảm xúc dâng trào, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hồi lâu không thể bình tĩnh lại. Buổi sáng thức dậy, lần đầu tiên trong đời, tổng giám đốc Hoắc tự mình thử nhiệt độ nước, chăm sóc con gái Tô Nhu Nhu rửa mặt, ăn sáng.
Cô bé nhỏ nhắn xinh xắn như ngọc từ khi tỉnh dậy đã vui mừng khôn xiết, sợ rằng việc tìm được cha chỉ là một giấc mơ. Vì vậy, cô bé như cái đuôi nhỏ bám theo sau hắn, hắn đi một bước, cô bé ngoan ngoãn bước theo một bước.
Nghe thấy Hoắc Lê Thành nói muốn dẫn cô bé về nhà, cô bé một mặt vui mừng, "vâng vâng vâng", nhanh chóng gật đầu đồng ý, bằng lòng không thể nào bằng lòng hơn.
Đồ cô bé thường dùng vẫn còn ở nhà họ Tô, Hoắc Lê Thành tự tay kéo bàn tay nhỏ của cô bé, đến cửa lấy đồ.
Cả nhà Tô Trình Hổ ức hϊếp kẻ yếu sợ kẻ mạnh, mở cửa nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Hoắc Lê Thành và vô số vệ sĩ thì trong nháy mắt mặt trắng bệch, môi run rẩy, sợ hãi vâng dạ không biết mở miệng như thế nào.
Chỉ có vợ Tô Trình Hổ đến mở cửa, giúp đỡ thu dọn một hai. Còn Tô Trình Hổ thì không dám ló mặt, cứ ru rú trong nhà không dám bước ra..
Đồ của cô bé ở nhà họ Tô, vốn ít đến đáng thương.
Tô Nhu Nhu chỉ lấy vài bộ quần áo nhỏ mặc cũ, lại đi đến dưới gốc cây đào nhỏ trồng trong sân, cầm cái xẻng nhỏ, vui vẻ từ trong đất đào ra đồ vật sư phụ tặng cho cô bé.
Một xấp giấy bùa, bùa đào và một thanh kiếm gỗ đào cổ xưa.
Chú trợ lý giúp cô bé đóng gói đồ đạc, sắp xếp thành một gói nhỏ, Tô Nhu Nhu nắm tay cha, quay đầu nhìn sân nhỏ quen thuộc đã sống trọn ba năm này, nắm chặt tay cha.
"Cha, đi thôi."
Cô bé bước đi, cậu và mợ sợ Hoắc Lê Thành tìm bọn họ tính sổ, đều trốn đi, không có ai đến tiễn cô bé rời đi. Chỉ khi cô sắp bước ra khỏi cánh cổng tiểu viện đổ nát của nhà họ Tô, phía sau đột nhiên vang lên một trận tiếng bước chân vội vàng đuổi theo.
Tô Tiểu Hổ trông thấy Hoắc Lê Thành cao lớn tuấn lãng nắm tay cô bé, muốn dẫn Tô Nhu Nhu đi đến thành phố lớn, cả một buổi tối trong lòng giống như bị đánh đổ bình ngũ vị, ghen tị đến khó chịu.
Em họ mà trước đây mình muốn đánh muốn mắng thế nào cũng được, giờ lại rời đi dễ dàng như vậy sao?
Ngay lập tức, thằng nhóc đuổi theo, không biết nên nói gì, lấy hết can đảm còn tưởng Tô Nhu Nhu giống như trước đây dễ bắt nạt, muốn tiếp tục giữ cô bé lại làm người hầu sai bảo: "Tô Nhu Nhu, mày cứ đi như thế à? Mày chạy rồi, sau này buổi tối ai bưng nước rửa chân cho nhà chúng tao?"