"Bây giờ," Linh Bảo nhìn về phía Cẩu mặt rỗ, "Chỉ còn lại một người xấu cuối cùng thôi nha."
"Tiền, tiền trả lại cho hai người," Chân Cẩu mặt rỗ như muốn nhũn ra, quỳ rạp trên đất, "Số tiền mà bọn tôi cướp được trên người anh trai của cô đều ở đây hết, tôi trả lại tất cả cho hai người..."
Linh Bảo nhặt tiền trên mặt đất lên đưa cho anh hai, cô ngọt ngào hỏi: “Anh hai, anh đếm tiền đi. Xem có thiếu tiền không nha?"
"Hả?" Nhị Hoa Tử sửng sốt nửa ngày trời, "Này..."
Anh cầm lấy tiền, đếm đi đếm lại hai lần, "Vừa đủ, mười một tệ ba hào sáu xu."
Giống như đột nhiên nghĩ ra gì đó, anh vội vàng mặc áo khoác trước đó bị lột vào, đi đến bên người Khỉ còm đang ngất xỉu, lấy phiếu đường đỏ từ trong túi hắn ta.
"Cầu xin hai người tha cho tôi a?" Cẩu mặt rỗ cầu khẩn.
Kế tiếp, cậu ta nói một loạt không ngừng, nói cho Linh Bảo cùng anh hai bé, tên thật của mình là Trương Quốc Khánh, "Cẩu mặt rỗ" là biệt danh mọi người đặt cho cậu ta khi cậu ta gia nhập vào Đội.
"Gia nhập vào Đội?" Nhị Hoa Tử kinh ngạc nhìn cậu ta, "Cậu là thanh niên trí thức à?"
"Đúng vậy," Cẩu mặt rỗ gật đầu, "Nhà tôi ở Ninh thành, tôi đã tới đội sản xuất của trấn vào tháng 3. Khỉ còm và mấy người kia quê ở nông thôn, đến đây vào năm ngoái, sớm hơn tôi một năm."
Nhị Hoa Tử không tin: "Thanh niên trí thức đều là những người có trình độ học vấn cao, làm sao có thể đi cướp được? Không thể nào! Cậu đừng hòng lừa tôi!"
"Tôi không lừa anh, tôi cũng không muốn đi cướp tiền a, nhưng thực sự là tôi quá đói, tôi đã không ăn gì ba ngày nay, chỉ có uống chút nước cho no bụng..."
Khóc lóc kể lể xong, cậu ta giơ tay lau nước mắt, lấy ra tấm lương phiếu được giấu kỹ sau mấy lớp quần áo, đưa cho Nhị Hoa Tử, "Đây là thứ trước khi xuống nông thôn mẹ tôi đưa cho tôi, nay tôi đưa nó cho hai người, cầu xin hai người tha cho tôi."
Nhị Hoa Tử cầm lấy lương phiếu, kinh ngạc nói: "A...! Đây có phải là lương phiếu thông dụng quốc gia không? Tôi là lần đầu tiên được nhìn thấy thứ này."
"Anh hai, tấm lương phiếu này rất đặc biệt sao?"
"Đúng vậy, tấm lương phiếu này có thể đổi lương thực trên toàn quốc. Nó không giống như lương phiếu bình thường ở địa phương, chỉ có thể sử dụng ở thành phố này, mà không sử dụng được ở thành phố khác."
Đôi mắt Linh Bảo sáng lên, "Vậy chúng ta có thể dùng để đổi lấy bột mì không ạ?"
"Bột mì? Để anh xem chút," Nhị Hoa Tử chỉ mới học hết lớp ba, biết một ít chữ, không nhiều lắm, "Hình như là phiếu bột mì ..."
Cẩu mặt rỗ vẫn quỳ trên mặt đất, nói: "Năm tấm này đều là phiếu bột mì, bốn tờ năm cân, một tờ kia là ba cân."
Nhị Hoa Tử nghe xong, vui mừng cười ra tiếng: "Ồ thật tuyệt! Quá tốt rồi! Tôi còn đang lo không mua được bột mì đây."
"Hai người có sổ gạo chưa?" Cẩu mặt rỗ hỏi.
"Hả? Cái gì?" Nhị Hoa Tử nghe không hiểu, "Cậu nói cái gì sổ?"
"Sổ gạo á," Cẩu mặt rỗ lấy ra quyển sổ "Không có quyển sổ này, mọi người làm sao có thể mua được bột mì?"
Nông dân không có lương phiếu đương nhiên cũng không có khả năng mua sổ gạo.