Ba người nhìn chằm chằm vào "chó hoang" một lúc, ánh mắt có chút ghen tỵ, "Con chó hoang này trông thật to, giống như một con sói vậy."
"Vận khí tẩu tử thật tốt, gặp được chó hoang lạc đàn, đêm nay lại được ăn thịt chó rồi, trời đổ tuyết lớn, một ít thịt chó nhắm thêm cùng rượu, nhân sinh còn gì hối tiếc." Vương Thiết Hổ nói xong, mọi người đều không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.
Em trai Vương Thiết Hổ, Vương Thiết Trụ để ý thấy trong tay Thẩm Tố Nga đang ôm một đứa bé, không khỏi hỏi: "Tẩu tử, tẩu đang ôm ai vậy? Nhìn giống như là bé gái, nhớ không lầm, con dâu lão nhị còn chưa sinh a?"
"Đây là đứa nhỏ ta nhặt được trong tuyết" Thẩm Tố Nga nói, "Không biết cái nhà nào lại độc ác đem bỏ đứa trẻ trên núi, thật đáng thương. Ta định đem về nhà nuôi, đúng lúc ta cũng không có con gái."
"Tẩu tử thật tốt bụng."
Sau khi chia tay nhà họ Khương, ba huynh đệ Vương gia cảm thán nói: "Vận khí bọn họ thật tốt, sáng sớm đã bắt được chó hoang, lại còn nhặt được cả bé gái."
"Nhặt được con gái thì may mắn gì đâu? Đó cũng chả phải con trai."
Vương Thiết Trụ nói: "Khương gia đó lại không thiếu con trai."
"Đúng vậy, Khương gia toàn là con trai."
**
Trong sân Khương gia, tuyết trong sân đã được quét gọn sang một góc, hai cậu bé đang cầm những quả cầu tuyết ném nhau, nương bọn họ Phương Tú Vân trong phòng bếp hô to, " Khương Căn, mẹ bảo con mang củi vào đây chứ đâu bảo con dẫn em trai đi chơi?"
Khương Căn như không nghe thấy, phớt lờ, căn bản không thèm để ý mẹ mình, hướng em trai mình nói: "Xem tao ném chết mày hay không..."
Hai tay cậu ta nắm một khối cầu tuyết lớn, hướng đệ đệ mình Khương Đồ Căn mà ném.
Khương Đồ Căn né sang một bên, cùng lúc đó, cửa mở ra, khối cầu băng kia liền đập trúng đầu Thẩm Tố Nga vừa mới bước vào cửa.
Một tiếng kêu đầy đau đớn phát ra, trán Thẩm Tố Nga đầy máu, bà cảm giác đầu mình ong ong, thiếu chút nữa là ngã ra đất.
"A...! Nương!" Tam Lỗi Tử nhanh chóng ném con sói xuống đất, đỡ lấy nương mình, lo lắng hỏi, "Nương, nương không sao chứ?"
Tiểu Linh Bảo trước còn đang ngủ say nay đã tỉnh lại.
Thấy bà bị thương, cô lập tức cắn ngón tay mình, chờ cho đến khi máu chảy ra liền đem long huyết bôi lên miệng vết thương bà.
Tam Lỗi Tử há hốc mồm kinh ngạc, nhìn thấy vết thương của nương mình nhanh chóng lành lại, một chút dấu vết bị thương cũng không còn."
Sau khi Tiểu Linh Bảo chữa khỏi cho mẫu thân, cô liền giận dữ bước đôi chân ngắn ngủi của mình đi về hướng Khương Căn, "Vừa nãy có phải cậu là người khi dễ nương Linh Bảo?"
Khương Căn năm tuổi chống nạnh, "Ai là nương của mày?"
Thấy cô chỉ vào nãi nãi của mình, nam hài không vui bĩu môi, "Mày tại sao lại gọi nãi nãi tao là nương? Mày là ai?"
Linh Bảo nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, không hiểu lời cậu ta.
"Tóm lại, chính là cậu đã dùng cầu tuyết ném nương, Linh Bảo muốn đánh cậu!" Nàng nói, lại nghĩ đến đứa trẻ loài ngoài yếu ớt nên chỉ dùng 0.0000001 sức lực.
Khương Căn bị nàng đấm, hai chiếc răng cửa trực tiếp gãy.
Cậu ta sửng sốt một lúc, lại phát hiện mũi mình chảy đầy máu, ngẩng đầu khóc lớn, "Ô oa oa oa..."
Cha nương cậu ta nghe được động tĩnh, vội ra xem, "Đã xảy ra chuyện gì? Khương Căn con làm sao thế?
Thấy mặt Khương Căn toàn máu là máu, cha cậu ta Khương Đông sốt ruột tiến đến nắm bả vai con trai mình hỏi: "Con bị sao thế? Là ai dám đánh con?"
"Con nhóc kia đánh con!" Khương Căn lớn tiếng lên án, khóc nói, "Ô ô ô ô, cha, người giúp con đánh chết con nhóc kia đi, ô ô ô oa oa oa ô ..."
"Là cậu ta ném cầu tuyết vào đầu nương nên Linh Bảo mới đánh cậu ta, " Bé con giải thích, "Linh Bảo chỉ mới đánh nhẹ một cái."
Khương Đông khó hiểu nghi hoặc, "Hài tử nhà ai đây?..."
Không đợi hắn tiếp tục nói, giọng nói Thẩm Tố Nga đã truyền đến, "Linh Bảo là con gái ta! Cũng chính là em gái con!"