"Linh Bảo, mắt của em..."
Nhị Hoa Tử khϊếp sợ xoa mắt, nhìn về phía Linh Bảo lần nữa, tự hỏi đây chẳng lẽ là ảo giác của chính mình? Anh ta hình như vừa nhìn thấy đôi mắt của Linh Bảo đổi màu.
Lúc này, Thẩm Tố Nga từ phòng bếp đi ra, hướng về phía Nhị Hoa Tử hô: "Con đang làm gì ở cửa vậy? Còn không mau vào nhà đi!"
"Dạ." Nhị Hoa Tử vội vàng đi đến chỗ nương mình.
"Con cầm số tiền này đi, tổng cộng là mười tệ, xem có thể mua được bao nhiêu lương phiếu," Thẩm Tố Nga lấy ra một tờ năm tệ với năm tờ một tệ được gấp gọn, nói, "Đừng có mà ăn chặn, biết chưa?"
"Sao con lại làm thế chứ? Nương yên tâm, số tiền thừa, con nhất định sẽ trả lại nương hết, một xu cũng không thiếu."
Trong khi hai người đang nói chuyện, Linh Bảo chạy vào trong phòng.
"Cha, cha," bé cúi đầu nhìn đôi giày vải rách của cha mình, "Anh hai tới rồi, cha, anh hai có phải à người xấu hay không?"
"Hả?" Khương Khánh Sơn sửng sốt một chút, không nghĩ đến Linh Bảo sẽ hỏi mình như vậy, từ ngày đưa bé con về nhà, Nhị Hoa Tử không làm được việc gì tốt.
Sờ lên cái đầu nhỏ của Linh Bảo, ông nói: "Anh hai con không phải người xấu."
"Nhưng ngày trước anh ấy khiến nương không vui, còn cùng dì xấu xa tới nhà đoạt thịt. Linh Bảo không thích anh ấy, những người làm nương tức giận, Linh Bảo đều không thích."
"Anh hai của con, ta nên nói thế nào đây?" Khương Thanh Sơn nghiêm túc suy nghĩ, "Chỉ là khi lớn lên, nó coi trọng vợ mình hơn, cái gì cũng đều nghe lời vợ nó, sợ vợ nó không vui, Linh Bảo con hiểu không?"
Bé con lắc đầu, "Con không hiểu, tại sao vợ có thể quan trọng hơn nương được? Sau này, Linh Bảo cưới vợ, Linh Bảo nhất định vẫn yêu nương nhất."
Cha bé bị bé chọc đến bật cười, "Ha ha ha ha, ngốc ạ, con là con gái, không thể lấy vợ được..."
"Dạ?" Linh Bảo ngơ ngác chớp chớp mắt, "Tại sao ạ? Anh trai có thể cưới vợ, sao Linh Bảo lại không thể?"
Khương Khánh Sơn không biết giải thích thế nào, "Tóm lại, chỉ có con trai mới có thể lấy vợ, còn con gái thì không thể."
Bé con khó hiểu, "Dù sao, Linh Bảo vẫn cho rằng nương quan trọng hơn vợ."
"Thực ra, khi một người đàn ông cưới vợ, thiên vị vợ mình hơn cũng đúng, nhưng là chị dâu con có chút xấu tính, cha không thể nói rõ được. Thế giới người lớn rất phức tạp, sau này chờ Linh Bảo lớn lên nhất định sẽ hiểu được những lời cha nói hôm nay."
Bé con nhăn mày, cố gắng lý giải ý cha mình, "Vậy anh hai không phải là người xấu đúng không ạ?"
"Ừm, anh trai con mặc dù còn có chút tật xấu, nhưng nó không phải là người xấu."
"Linh Bảo hiểu rồi ạ."
Linh Bảo gật đầu, nghĩ thầm, anh hai đã không phải là người xấu, vậy bé có nên giúp anh ấy không nha?
Giữa lông mày anh ấy có một luồng khí đen, nếu không giúp đỡ, hôm nay anh ấy nhất định sẽ gặp xui xẻo.
Bên ngoài, Nhị Hoa Tử cởi hai chiếc cúc trên chiếc áo khoác bông cũ kỹ, cẩn thận nhét tiền vào trong túi, "Nương, vậy con đi nhé?"
"Con đi nhanh đi," Thẩm Tố Nga thúc giục, "Đừng bỏ lỡ chuyến xe ngựa."
Nhị Hoa Tử nhìn vào bếp, nuốt nước bọt nói: "Nương, nương có thể cho con ăn chút gì đó được không? Con không cần ăn mì, con chỉ cần uống chút canh cho ấm người thôi cũng được."
Dù sao cũng là con ruột của bà, dẫu cho mấy năm nay bà đối với anh ta còn nhiều oán giận, nhưng nhìn anh ta cổ rụt lại, run lẩy bẩy vì lạnh, vẫn có chút không đành lòng.
"Vào ăn đi," Thẩm Tố Nga đi vào phòng bếp, cầm lấy bát mì, nói, "Bên trong có bếp lửa, con ngồi ở đây ăn sẽ ấm hơn.”
Ngoại trừ nước lèo, bà còn gắp cho anh ta thêm mấy đũa mì sợi.
"Con cảm ơn nương." Nhị Hoa Tử nhận lấy bát mì nóng hổi, thổi thổi, đầu tiên là uống một ngụm nước canh, sau đó gắp lấy ít mì sợi, lại thổi hai lần.
Tuy rằng chỉ cho thêm chút muối, không có thêm gì khác nhưng lại cực kỳ ngon. Vị mặn thơm hoà quyện với vị ngọt thoang thoảng từ chính bột mì, hương vị thơm ngon khó tả.