Gấu nâu khổng lồ lắc lắc cái đầu rồi đứng dậy, lại nhìn về phía đứa trẻ, nó thấy một con Hoàng Kim Cự Long đang quấn quanh thân cô.
Rồng là thần thú mạnh nhất trong truyền thuyết, cũng là loài đứng trên đỉnh kim tự tháp, vạn thú chi vương.
Gấu nâu bị dọa sợ đến mức bò trên mặt đất, sau đó bắt chước nhân loại cầu xin tha mạng, đầu tiên là giơ hai tay lên hành lễ, "Ngao ngao~"
"Nương ơi, con gấu này nó cam đoan từ nay về sau sẽ không làm hại người nữa, nó cầu xin con tha cho hai cái tay gấu của nó, người nói xem có nên tha thứ cho nó không ạ?"
Vẻ mặt Thẩm Tố Nga dại ra, "Hả? Con nói sao cơ?"
Nghe Linh bảo lặp lại lời lần nữa, bà mới hồi phục tinh thần, lắp bắp trả lời: " Nếu, nếu nó đã nói như vậy, vậy thì tha thứ cho nó đi."
Bé con chuyển lời của nương mình đến gấu nâu, con gấu liền vội vàng dập đầu xuống đất mấy lần như thể đang tạ ơn, "Ngao a~"
"Nó còn nói, thời điểm nó đang ngủ đông bị bốn con sói đánh thức, nó đã ăn ba con, còn lại một con nó sẵn sàng cho chúng ta."
Linh Bảo nói xong, gấu nâu rống lên mộ tiếng, chạy tít vào núi sâu. Khoảng chừng nửa giờ sau, nó thực sự quay lại với con sói trong miệng.
"Ngao~" Âm thanh mang theo chút lấy lòng của gấu nâu, nó đem con sói đặt trên mặt tuyết, lấy cái đầu to của mình đẩy đẩy con sói đến chỗ Tiểu Linh Bảo.
"Được rồi, đi đi." Bé con dứt khoát vẫy tay.
Con gấu thở phào nhẹ nhõm, quay người bỏ chạy mất dạng.
Tam Lỗi Tử nhặt cành cây lên, nhẹ nhàng chọc chọc vào lưng con sói, thấy nó không nhúc nhích, kinh ngạc cùng sợ hãi đều biến thành vui sướиɠ, "Nương, con gấu này thật sự cho chúng ta một con sói a, con sói này thật lớn!"
"Con khiêng nó đi đi, chúng ta nhanh chóng xuống núi thôi." Nói xong, Thẩm Tố Nga bế bé con lên, hướng về phía chân núi mà đi.
Tam Lỗi Tử vác con nói trên vai, trong lòng kinh hãi nghĩ, xem ra giấc mơ của nương là thật, đứa bé này chính là bảo bối mà tiên nhân đã nói...
Mắt thấy chuẩn bị về đến thôn, Thẩm Tố Nga nhấn mạnh: "Con đừng kể cho người khác sự việc chúng ta gặp con gấu kia biết chưa?"
"? Tại sao thế nương?"
"Con không cần biết, nhớ kỹ điều này là được."
"Vâng ạ, đều nghe nương! Kỳ thật, con nói chuyện này ra chắc cũng chả ai thèm tin đâu, chính bản thân con còn cảm thấy giống như là mơ."
Vừa nói, anh ta vừa quay đầu nhìn nhóc con nằm trong lòng mẹ mình, ngủ ngon lành, nơi nào đó trong lòng trở nên mềm nhũn.
Bọn họ đi vào thôn chưa được mấy bước, trước mặt đã có mấy người tiến về phía này, lớn tiếng nói: "A! Tam Lỗi Tử, tẩu tử, mọi người vừa lên núi về đấy à?"
Khương Lỗi cười chào hỏi, "Vâng, Thiết Hổ thúc, Thiết Trụ thúc, Thiết Hàn thúc, mọi người định cầm cuốc lên núi đào đồ vật ạ?"
"Ừ, lương thực trong nhà sắp hết, đội trưởng còn chưa chia lương thực, chúng ta muốn lên núi đào ít củ sắn dây về ăn."
Nói xong, bọn họ để ý thấy trên vai Khương Lỗi đang vác vật gì đó, "Tam Lỗi Tử, cháu đang vác con sói à?"
Tam Lỗi Tử vừa đinh nói tiếp, mẹ hắn đã đi lên trước, phủ nhận: "Hả? Nó không phải sói, nó là một con chó!"
"Là con chó? Nó trông thật to!"
"Con chó đáng chết này thấy ta là liền nhào vào cắn, may là Tam Lỗi Tử sức lực lớn, cầm một tảng đá đập chết nó!"
Nói xong, nàng còn tốt bụng nhắc nhở: "Mấy người lên núi cũng phải cẩn thận đấy, tốt nhất là nên mang chút vũ khi phòng thân, càng ngày tuyết rơi càng nặng hạt, sói hoang hay chó hoang gì đều cũng đang đói, cái gì cũng ăn."
"Được rồi, tẩu tử, chúng ta biết rồi..."