- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Đoàn Sủng Nhóc Rồng Con 3 Tuổi Rưỡi Ở Niên Đại Văn
- Chương 29: Hết thuốc chữa (2)
Đoàn Sủng Nhóc Rồng Con 3 Tuổi Rưỡi Ở Niên Đại Văn
Chương 29: Hết thuốc chữa (2)
Trong lúc hai người còn đang cãi nhau, hàng xóm xung quanh thấy vậy bèn nói: "Chuyện này có gì khó? Nếu con gái bà ở nhà, để chúng ta vào kiểm tra một chút là được!"
Thẩm Tố Nga không nói một lời, lập tức mở cửa, "Được thôi! Tất cả mọi người đều vào mà xem, xem như làm chứng giúp chúng tôi, nhìn coi Linh Bảo có phải hay không đang ngủ trong nhà!"
Không nghĩ bà sẽ đồng ý, Lưu Đại Mỹ ngẩn người, bị Lý Thiết Ngưu kéo vào bên trong, đi đến phòng ngủ Linh Bảo."
Chăn mềm phồng lên, bên trong là bé gái đáng yêu đang nhắm mắt an tĩnh ngủ, hàng mi dài cong cong, dưới ánh đèn dầu, một khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu hiện ra.
Mấy đứa nhỏ trong thôn đều gầy gò, da vàng như sáp nến, bé gái xinh đẹp như này cực kì hiếm thấy.
Nhiều người phụ nữ chưa từng nhìn thấy Linh Bảo cũng nhịn không được cảm thán, "Ôi, đẹp quá đi! Chẳng trách thím lại thương đứa bé này như vậy!"
Tất cả mọi người đều nhìn Tiểu Linh Bảo ngủ say với ánh mắt ngập tràn tình mẫu tử, duy chỉ có Lưu Đại Mỹ là ngoại lệ, sắc mặt cô ta trắng bệch, không ngừng lặp đi lặp lại nói, "Không, không thể nào! Con nhóc này về nhà khi nào? Rõ ràng.... rõ ràng..."
Khẽ lùi về sau hai bước, toàn thân cô ta run rẩy, không thể tin được.
"Rõ ràng tôi theo chân con nhóc này vào nhà kho, nó, nó không thể nào ở nhà được."
"Người phụ nữ điên này, cô vẫn còn ở đây mà diễn kịch được sao? Tôi thấy, cô nói dối quá nhiều, đến mình cũng tin hoặc là cô bị thần kinh rồi!" Triệu Hoan Tử trào phúng.
Lưu Đại Mỹ như muốn sụp đổ, "Tôi không hề nói dối! Con nhóc Linh Bảo này không phải người! Đúng thế! Nó căn bản không phải người! Nó chính là yêu quái!"
"Lý đội trưởng, có thể hay không đem cái người điên này đi ra chỗ khác?" Ngũ Siêu Tử tức giận nói, "Nửa đêm nửa hôm, tự nhiên tới nhà của tôi náo loạn ầm ĩ, thật là xui xẻo!"
"Cô ta không vừa mắt Khương gia nhà chúng tôi, trước đó còn đồn khắp nơi nói tôi trúng tà, nhặt một con yêu quái về nhà, tôi lười để ý cô ta, vậy mà nay lại còn dám vu khống Linh Bảo nhà tôi là kẻ trộm, chắc là thần kinh có vấn đề!" Thẩm Tố Nga nhíu mày, chán ghét nói.
"Lý đội trưởng, người phụ nữ này không chỉ tuyên truyền mê tín, mà còn trộm đồ vu oan người khác, anh phải trừng trị cô ta cho thật thích đáng! Không thể thấy tôi nằm liệt giường bao năm nay tưởng dễ dàng khi dễ mà bắt nạt những người lương thiện như chúng tôi được." Khương Khánh Sơn nói.
Thấy người nhà họ Khương lên án, Lý Quang Chính vội vàng trấn an, "Mọi người yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm! Tôi từ lâu đã muốn giải quyết những lời đồn bậy về Linh Bảo trong thôn, nay vừa vặn lại phát sinh thêm chuyện này, tôi nhất định sẽ mở cuộc họp để bác bỏ hết mấy tin đồn linh tinh về Linh Bảo của nhà các anh."
"Nương Đại Nha, cô cũng thật độc ác, tôi suýt nữa đã bị cô lừa rồi."
"Đúng vậy, bé gái tốt đẹp như vậy lại bị cô nói là yêu quái, tôi thấy cô chính là ghen tỵ Khương gia nhiều con trai cho nên mới tìm Linh Bảo khi dễ thì có."
Nghe tiếng mọi người nghị luận, sắc mặt người nhà họ Lâm ngày một khó coi.
Lâm lão thái cảm thấy thật xấu hổ, vội càng phủi sạch quan hệ, "Lý đội trưởng, tôi biết con dâu tôi đầu óc có vấn đề, lắm mồm lại suốt ngày đi gây chuyện. Cho nên, cả ngày nay tôi còn phạt không cho nó ăn gì, không nghĩ tới thế mà nó lại dám chạy tới nhà kho đội sản xuất ăn trộm, ai, thật sự làm mất hết mặt mũi Lâm gia chúng tôi!"
"Con không có trộm, nương..."
Lâm lão thái căn bản không muốn để ý Lưu Đại Mỹ, tiếp tục nói với Lý Quang Chính: "Lý đội trưởng, ngài muốn trừng phạt nó thế nào thì cứ phạt đi, nhưng tôi hi vọng đừng làm ảnh hưởng đến Đức Thắng nhà chúng tôi, nó từ nhỏ đã trung thực, không giống như nương Đại Nha a.
Tôi đúng là bị bà mối lừa, xui xẻo tám đời mới rước một đứa con dâu như này vào cửa, ôi!"
Nghe mẹ chồng ghét bỏ, Lưu Đại Mỹ đang bị bắt liền dùng hết sức thoát khỏi, chạy đến nắm chặt cánh tay chồng mình, "Cha nó à, anh phải tin em, em thật sự không có trộm, là bọn họ vu oan em, ô ô, kẻ trộm chính là Linh Bảo..."
Lâm Đức Thắng rút cánh tay về, thất vọng nói: "Chuyện đã đến nước này, cô vẫn không biết sai mà còn muốn vu oan con gái nhà người ta? Cô đúng là hết thuốc chữa!"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Đoàn Sủng Nhóc Rồng Con 3 Tuổi Rưỡi Ở Niên Đại Văn
- Chương 29: Hết thuốc chữa (2)