"Không cho bọn tao vào nhà lục soát?" Lưu Đại Mỹ cười lạnh một tiếng, như ngộ ra điều gì đó nói, "Được rồi! Tao hiểu rồi, xem ra cả nhà mày đều đã biết chuyện con nha đầu kia trộm đồ, cả nhà mày chính là một ổ trộm cướp!"
"Cô nói nhà ai là ổ trộm cướp? Tin hay không tôi đánh cô?"
Thấy trên mặt Ngũ Siêu Tử lộ vẻ chột dạ, Lưu Đại Mỹ càng thêm chắc chắn Linh Bảo không ở nhà, cô ta cố ý khóc to, "Mọi người, đến đây mà xem, cậu ta khi dễ tôi a, mấy người Khương gia đến nhà kho đội sản xuất trộm đồ thì thôi, giờ lại còn muốn ra tay đánh người!"
Nửa đêm tĩnh mịch, tiếng gào khóc của cô ta càng trở nên chói tai, mấy hộ gia đình gần đấy đều nghe thấy, hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Lâm gia, Lâm lão thái khẽ đẩy chồng mình, "Lão già, ông nghe xem, đây có phải là tiếng nương Đại Nha không? Nó vừa nói gì thế?"
"Cái gì?" Lâm lão đầu nheo mắt ngồi dậy, đẩy cửa sổ ra, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng khóc thê lương của con dâu mình.
"Ô ô ô ô, người nhà Khương gia với Lý đội trưởng hợp tác bắt nạt tôi a! Bọn họ thấy tôi còn trẻ dễ bắt nạt nên muốn vu oan tôi, mọi người hãy tới đây phân xử giúp tôi! Ô ô...."
Lâm Đức Thắng mặc xong quần áo liền vội vội vàng vàng đi ra cửa xem có chuyện gì xảy ra, đúng lúc gặp cha nương anh ta cũng ra ngoài, thấy anh ta liền hỏi: "Đức Thắng, vợ con xảy ra chuyện gì thế? Sao lại không ở trong phòng? Đã hơn nửa đêm rồi."
"Con cũng không biết." Lâm Đức Thắng nhíu mày nói, " Con đang ngủ say, đột nhiên nghe thấy tiếng em ấy khóc lóc om sòm , con còn đang định đi xem có chuyện gì xảy ra đây."
Ba người họ đi đến cổng Khương gia, thấy xung quanh đã tụ tập đầy người, Lý đội trưởng vừa định giải thích, Lưu Đại Mỹ đã lập tức khóc rống lên, "Ô ô ô, mấy người đều không phải loại tốt đẹp gì!
"Lý đội trưởng," Lâm Đức Thắng chen vào đám người hỏi, "Xảy ra chuyện gì vậy? Vợ tôi đã làm gì? Sao các anh lại bắt cô ấy?"
Lý Quang Chính như trông thấy cứu tinh, vội vàng nói với anh ta: "Đức Thắng, anh tới thật đúng lúc, vợ anh, cô ấy..."
Chưa kịp nói xong, đã bị Lưu Đại Mỹ khóc rống ngắt lời: "Cha nó à, anh mau cứu em, rõ ràng người nhà họ Khương trộm đồ, lại còn vu oan em! Mấy người này chính là cùng một bọn với bọn họ! Đều không phải người tốt gì!"
Xung quanh, mọi người nghị luận ầm ĩ, Lý Thiết Ngưu gấp đến đỏ mặt, "Cô đừng nói bậy! Ai thèm vu oan cô? Chúng tôi chính là bắt được cô ở trong nhà kho!"
"Đúng đúng, tôi cùng Thiết Ngưu thúc còn tự tay bắt cô ta," Triệu Hoan Tử nói, "Chúng tôi làm gì có liên quan gì với Khương gia, sao có thể vì giúp người nhà họ Khương vu oan cô ấy được?"
"Hừ, đừng tưởng tôi không biết, mấy người các anh chắc chắn là đã ở chỗ Thẩm đại nương lấy được đồ tốt," Lưu Đại Mỹ khịt mũi, thề son sắt, "Thẩm đại nương quen thói nịnh bợ, lấy lòng. Chắc chắn anh ta đã được Thẩm đại nương cho thịt chó ăn!"
Lý Thiết Ngưu ghét nhất bị người khác vu oan, khuôn mặt nhất thời đỏ bừng lên, "Cô đừng ăn nói xằng bậy, tôi thề, nếu tôi ăn thịt chó, tôi sẽ bị sét đánh chết!"
"Lý đội trưởng," Thẩm Tố Nga đi đến ngoài cửa, "Nửa đêm canh ba, mọi người chạy đến nhà tôi làm ồn gì vậy?"
Lý Quang Chính vội vàng giải thích toàn bộ sự việc, bất đắc dĩ nói: "Ai! Vợ Đức Thắng nhất quyết không thừa nhận mình trộm đồ, cứ khẳng định là Linh Bảo ăn trộm, cho nên tôi nghĩ mang cô ta đến đây gặp con bé, để cô ta không thể đổ oan cho người khác nữa, không nghĩ rằng, cô ta lại hét lớn..."
"Cái gì? Người phụ nữ này đúng là điên rồi! Linh Bảo từ trước đến nay đều ngủ trong phòng với tôi, lúc này còn đang ở trên giường kia kìa, có thể trộm gì được chứ?"
Lưu Đại Mỹ châm chọc nói: "Đừng có mà lừa gạt người khác! Tôi tận mắt thấy con nha đầu đó cạy khóa cửa đi vào nhà kho, nó không thể nào còn ở trong nhà bà được!"