Lý Quang Chính cau mày, "Cô ta rốt cuộc là bị làm sao thế? Trước đó tôi còn nghe nói, cô ta chính là người truyền tin Linh Bảo là yêu quái, nay lại còn tiếp tục gây thêm chuyện."
"Chắc là cùng mấy người nhà họ Khương không hợp a, trước kia Thẩm đại nương cũng không thích con dâu bà ấy kết giao với Lưu Đại Mỹ, còn mắng con dâu mình mấy lần, thậm chí có lần còn ra tay nữa."
Lý Quang Chính hiểu đại khái tình hình, đi đến bên cạnh Lưu Đại Mỹ, vừa định mở miệng nói chuyện đã bị cô ta nắm lấy tay mình, "Lý đội trưởng, xin anh hãy dẫn thêm vài người đến nhà kho lục soát, tôi đảm bảo có thể tìm thấy nha đầu Linh Bảo đó."
"Cô chắc chắn Linh Bảo trốn trong đó?"
Lưu Đại Mỹ gật đầu, "Vì phòng kẻ trộm, tất cả các cửa sổ trong nhà kho đều bị bịt kín, chỉ có một cửa ra vào duy nhất đúng không?"
Lý Quang chính cười khẽ một tiếng, "Cô biết cũng thật rõ."
"Cái này trong thôn ai mà không biết?" Lưu Đại Mỹ nói, "Trước đó tôi sợ nha đầu đó lẻn ra ngoài nên cứ cách vài giây tôi liền quay đầu nhìn ra cửa, không thấy bất kì ai chạy ra, hiện tại cửa đã bị khóa, nha đầu kia nhất định còn ở bên trong."
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Lý Quang Chính gặp được người nói dối mà tự tin như vậy, "Được rồi! Cô đã khẳng định như thế, vậy chúng ta cần gì phải đến nhà kho tìm, trực tiếp đến Khương gia, xem Linh Bảo có ở nhà không là xong, thế nào?"
"Đúng đúng, ý kiến này không tồi." Lưu Đại Mỹ liên tục gật đầu đồng ý, cười nịnh nọt, "Lý đội trưởng, không hổ là đội trưởng đội sản xuất. Anh thật là thông minh."
Nhìn dáng vẻ này của cô ta, Lý Quang Chính có chút khó hiểu.
Vì để xác minh lời nói của cô ta rốt cuộc là thật hay giả, một đoàn người liền đi đến Khương gia.
Tứ Hải Tử cùng Ngũ Siêu Tử ngủ trong phòng gần cửa nhất, hai người đang ngủ say bỗng nghe được tiếng gõ cửa "Đông đông đông", theo bản năng liền trở mình.
"Ai thế?" Tứ Hải Tử mở mắt, nhìn bóng tối đen kịt ngoài cửa sổ, ngáp dài, "Đêm hôm khuya khoắt, có để cho người ta ngủ không vậy?"
Ngũ Siêu Tử nằm sát vách cũng rất buồn ngủ, nếu là ngày trước chắc chắn sẽ giả vờ như không nghe thấy, đắp chăn lên đầu ngủ tiếp, nhưng bây giờ cậu chỉ nghĩ, tiếng gõ cửa này có thể sẽ đánh thức cha nương với Linh Bảo, cậu phải đi ra ngoài xem...
Nghĩ như vậy, cậu tỉnh cả ngủ, khoác áo bông lên người, đeo giày vào, nói: "Tứ ca, anh ngủ đi, để em ra mở cửa."
Tứ Hải Tử kinh ngạc, "Siêu Tử, em siêng năng từ khi nào thế?"
Em trai cậu ta không trả lời, trực tiếp đi ra ngoài, mở cửa, trông thấy mấy người đứng ngoài cổng, "Lý đội trưởng? Mọi người đây là...."
"Ngũ Siêu Tử, ta tới muốn hỏi một chút, em gái cháu có ở nhà không?"
"Thúc nói linh tinh gì vậy? Đêm hôm khuya khoắt, Linh Bảo không ở nhà thì ở đâu? Ăn tối xong Linh Bảo liền bị nương cháu ôm lên giường ngủ rồi."
Lưu Đại Mỹ kích động, cô ta đi về phía trước, bực bội rống lên với Ngũ Siêu Tử, "Ngủ cái rắm! Tao tận mắt nhìn thấy con nha đầu kia đi vào nhà kho trộm đồ! Hiện tại nó chắc chắn còn đang bị khóa bên trong! Không thể nào còn ở trong nhà được!"
Ngũ Siêu Tử sửng sốt trong giây lát. Cậu biết, Linh Bảo không phải là một cô bé bình thường. Lúc này không khỏi lo lắng nghĩ, chẳng lẽ Linh Bảo vì sợ cả nhà bọn họ không đủ ăn nên đến nhà kho đội sản xuất trộm đồ chứ?
"Cô... Cô đang nói gì vậy?"
Cậu chột dạ giả bộ tức giận, "Em gái tôi mới mấy tuổi chứ? Người còn cao chưa bằng cái ghế đâu, sao có thể trộm đồ?"
"Siêu Tử, cháu đừng kích động, chúng ta cũng không tin, nhưng cô ấy cứ nhất quyết nói vậy, chi bằng để chúng ta vào xem xem? Một lát thôi..."
Ngũ Siêu Tử sợ Linh Bảo không ở trong phòng, cự tuyệt: "Tại sao chứ? Chỉ bởi vì người phụ nữ điên này nói một câu, mấy người liền chạy đến nhà cháu lục soát? Vậy có phải sau này nếu lại có người vu khống nhà cháu tiếp, có phải hay không cháu lại phải để mấy người vào nhà lục soát lần nữa?"