Linh Bảo ngồi bên cạnh linh điền, hai tay chống lên má, "Ô Vân, khi nào mới có thể thu hoạch được vậy?"
"Nếu có linh lực chủ nhân rót vào, sẽ mất ba ngày, nếu chỉ dùng linh tuyền tưới, mất mười ngày, còn nếu không làm gì, thuận theo tự nhiên để chúng tự phát triển, thì mất ba mươi ngày."
Linh lực chính là thần lực của Linh Bảo.
Bé hiện tại quá nhỏ tuổi, thần lực không cao, một khi tiêu hao quá nhiều sẽ cảm giác buồn ngủ, có khả năng ngủ một mạch mấy ngày không tỉnh.
Cũng may mười mét vuông linh điền không lớn, bé sẽ không đến nỗi ngủ liền một mạch nhiều ngày.
Sau khi rót linh lực vào toàn bộ hạt giống, cây lúa mì trước mặt Linh Bảo ngày một cao, cao hơn hai thước, bắt đầu trổ bông.
"Chủ nhân, nếu cô còn thừa hạt giống, có thể đưa tôi bảo quản giúp, khi nào cần thì đến chỗ tôi lấy." Ô Vân nói.
"Đây, của cậu." Linh Bảo đưa số hạt lúa mì còn thừa cho Ô Vân.
Cảm thấy có chút buồn ngủ, bé nheo mắt ngáp một cái, sau đó từ trong không gian trực tiếp trở về phòng, nhắm mắt ngủ thϊếp đi.
Lúc này, trong nhà kho, Lưu Đại Mỹ vẫn còn đang nghĩ tới việc bắt Linh Bảo.
"Rầm" một tiếng, cô ta không cẩn thận làm vỡ chiếc bình tráng men xuống đất, tiếng động đánh thức hai người gác đêm.
Mỗi ngày, đội sản xuất ủy thác an bài luân phiên từng người gác đêm, nam giới trưởng thành trong thôn ai cũng phải đi gác ít nhất một lần.
"Tiếng gì vậy?"
Hai người bừng tình giấc, ý thức được có người trộm đồ.
Cả hai vội vàng đeo giày, thắp đèn dầu, chạy như bay vào kho chứa đồ, chia ra hai đầu, phối hợp bắt Lưu Đại Mỹ.
"Cô là ai? Vợ của Đức Thắng đúng không?"
"Đúng đúng đúng, là cô ấy! Thời điểm cô ấy gả vào nhà Lâm lão thái, chính tôi đã hỗ trợ thổi kèn a, chính là cô ấy! Không sai."
Thấy hai người đang nghị luận, Lưu Đại Mỹ kích động vùng vẫy, "Hai người sao lại bắt tôi? Tôi không trộm đồ, là nha đầu Linh Bảo..."
"Linh Bảo? Linh Bảo mà cô nói đến có phải là bé gái Thẩm đại nương mới nhặt về?"
Lưu Đại Mỹ dùng sức gật đầu, "Đúng thế! Tôi tận mắt nhìn thấy nó đi vào đây, cái khóa kia cũng là do nó phá, tôi vì muốn bắt nó nên mới đi theo vào đây, hai người tranh thủ thời gian vào bắt nha đầu đó đi, thả tôi ra!"
Người gác đêm tên là "Lý Thiết Ngưu", người còn lại tên là "Triệu Hoan Tử".
Hai người nhìn nhau, cảm thấy đầu óc Lưu Đại Mỹ không bình thường, nhỏ giọng: "Không phải não vợ Đức Thắng hỏng rồi chứ?"
"Có anh mới hỏng!" Lưu Đại Mỹ hét lên, "Không tin thì đi vào tìm mà xem, con nha đầu Linh Bảo kia còn đang trộm đồ ở bên trong kìa, đi nhanh đi!"
Đề phòng vạn nhất, hai người thương lượng, Lý Thiết Ngưu canh trừng Lưu Đại Mỹ, còn Triệu Hoan Tử cầm đèn dầu lục soát nhà kho một lượt.
"Có người trong đó không?" Lý Thiết Ngưu mất kiên nhẫn, hỏi.
Triệu Hoan Tử lật tung mọi ngóc ngách, "Không có! Ngay cả một con chuột đều còn không thấy, nói gì đến người."
"Thật tốt! Người phụ nữ này lại dám dở trò với chúng ta."
Lưu Đại Mỹ trừng mắt, kích động nói: "Không thể nào, hai người tìm lại xem! Nha đầu kia nhỏ con, chắc chắn đang trốn ở đâu đó, tôi chính là đi theo nó vào đây, nó chắc chắn đang trốn ở trong!"
"Đừng nói nhảm nữa! Bé gái kia mới ba bốn tuổi, sao có thể một mình vào đây được?"
"Đúng vậy, cô lấy cớ cũng phải thuyết phục một chút chứ."
Hai người kéo Lưu Đại Mỹ ra khỏi nhà kho, đi thẳng đến văn phòng của đội sản xuất, "Tôi khuyên cô hãy nói rõ ràng sự việc! Tối nay cô đến một mình đúng không? Có đồng bọn nào khác không? Cửa kia làm sao mở khóa được? Cô lấy chìa khóa ở đâu?"
"Anh muốn tôi nói cái gì? Tôi chính là đến bắt kẻ trộm! Con nha đầu thối Linh Bảo đó mới chính là kẻ trộm! Chứ không phải là tôi."
Nửa giờ sau, Lý Thiết Ngưu đưa cô ta đến chỗ đội trưởng đội sản xuất Lý Quang Chính, nói Lưu Đại Mỹ sống chết không thừa nhận mình ăn trộm, nhất quyết khẳng định mình đi bắt Linh Bảo trộm đồ, "Đội trưởng, ngài xem, chuyện này nên xử lý thế nào?"