Trong chốc lát, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Ngũ Siêu Tử.
Thẩm Tố Nga nhìn thấy Linh Bảo, kích động đến rơi nước mắt, ôm lấy bé con, "Bảo bối, con làm nương sợ chết khϊếp! Con có bị thương chỗ nào không? Sao con lại đột nhiên biến mất? Nương còn tưởng rằng sau này sẽ không được gặp Linh Bảo nữa."
"Linh Bảo cùng Ngũ ca đi lên núi nhặt chó hoang á nương," bé con cười nói, "Nương, ngày mai chúng ta lại có thịt chó ăn rồi."
"Sao cơ? Nhặt chó hoang?" Thẩm Tố Nga sửng sốt quay đầu nhìn lại đứa con trai út, phát hiện trong tay nó cầm ba cái chân của chó hoang, lúc này đang ngồi xổm xuống, dùng cái tay còn lại cẩn thận phủi tuyết trên người lũ chó.
Mọi người liền đứng vây quanh xem, "Nhìn kìa...! Thật sự là chó hoang! Ba con chó hoang!"
Hoàng Nguyệt Châu không khỏi nuốt nước miếng, vội vàng hỏi, "Siêu tử, đây đều là của cậu sao? Một mình cậu gϊếŧ chết ba con chó?"
"Không phải em gϊếŧ chúng," Ngũ Siêu Tử bịa chuyện, "Em với Linh Bảo đi lên núi, đúng lúc nhìn thấy một đám chó hoang đang đánh nhau, bèn vội vàng trốn xem. Khi đàn chó hoang rời đi, chúng em phát hiện ba con đã chết, liền đem về đây."
"Cậu... Cậu thật may mắn!"
Hoàng Nguyệt Châu kinh ngạc, cảm thán, sau đó liền vội vàng vuốt mông ngựa nịnh nọt, "Ngũ Siêu Tử, chị dâu thường xuyên cùng anh trai cậu khen cậu, vừa thấy đã biết cậu là người có tiền đồ, trán cao, mũi đầy đặn, dái tai dày, là tướng mạo đầy phúc vận a."
"Thật thế sao?" Ngũ Siêu Tử cười khẽ một tiếng.
Hoàng Nguyệt Châu liền vội vàng gật đầu đáp: "Đúng vậy, đúng vậy."
Cười nói xong, cô ta ho nhẹ một tiếng:
"Cái đó, Siêu Tử a, chị dâu bình thường đối đãi với cậu cũng không tệ đi, cậu nhìn chị bụng lớn từng này rồi mà vẫn còn chưa ăn bữa thịt nào, hay là, cậu chia cho bọn chị một con chó hoang đi? Được không?"
Lo lắng Khương Siêu không đồng ý, cô ta lập tức nói: "Một nửa cũng được a!"
Ngũ Siêu Tử chậm rãi ngẩng đầu, "Chị dâu..."
"Sao vậy? Cậu nói đi."
Hoàng Nguyệt Châu mở to mắt mong đợi, lại không nghĩ tới em chồng mình vậy mà nói với cô ta một câu, "Chị dâu tưởng rằng em ngốc à?"
Từ lúc nghe thấy hai anh trai không màng đến sống chết của mình, cậu liền ý thức được, chút tình cảm kia chỉ là cậu đơn phương mong đợi, hai anh trai cũng không quan tâm cậu ta.
Cậu vác một con chó hoang lên vai mình, sau đó, đưa hai con chó còn lại cho tam ca cùng tứ ca, để bọn họ giúp mình mang đám chó hoang này về nhà.
"Đi thôi, đi thôi," Thẩm Tố Nga ôm Linh Bảo nói, "Bên ngoài lạnh cóng, chúng ta mau về nhà thôi, nương sẽ hâm nóng lại nồi khoai trong nhà cho các con."
Đám đông nhìn bọn họ rời đi, nói chuyện rôm rả.
Hoàng Nguyệt Châu tức đến dậm chân, dùng sức đẩy chồng mình một cái, "Anh bị câm à? Sao nãy không nói lời nào?"
"Em còn muốn anh nói gì nữa? Lời anh nói với cha nương, Ngũ Siêu Tử hẳn đều nghe thấy hết rồi, em nghĩ anh còn mặt mũi để xin em ấy chó hoang?"
Nhị Hoa Tử thở dài một hơi, oán trách:
"Việc này cũng đều tại em, vốn dĩ anh còn định ra ngoài tìm người, chính là em túm chặt anh, nói cái gì mà nếu anh xảy ra việc gì, em cùng Phú Quý sẽ không sống nổi, nên anh mới... Ai!"
"Liên quan gì đến em? Em nào biết cậu ta may mắn vậy, lên núi còn có thể nhặt được chó hoang? Nếu em mà biết, em nhất định đã để anh đi tìm cậu ấy."
Vợ chồng bọn họ trách móc lẫn nhau. Đại Đông Tử bên kia nhớ đến ánh mắt em trai út nhìn mình, cảm giác trong lòng vô cùng khó chịu.