Trong lúc hai người nói chuyện, Tiểu Linh Bảo đang nằm trên giường bỗng nhiên mở to mắt ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cách đây tầm mười mấy cây số, bé cảm nhận được khí tức nguy hiểm, là Ngũ ca ca của bé gặp nguy hiểm....
Bé con nhanh nhẹn nhảy ra ngoài cửa sổ, trong nháy mắt, bé đã đến gần chỗ anh trai mình, chỉ còn cách khoảng vài trăm mét.
"Cút đi!" Ngũ Siêu Tử đau đến toàn thân đều là mồ hôi lạnh, cánh tay phải cậu máu me đầm đìa, tay trái nắm chặt cành tây, vung vẩy loạn xạ, lớn tiếng hét, "Cút đi! Cút đi!"
Cũng không biết này có phải là cậu gặp may không nữa, liền thật gặp phải chó hoang, lại còn là một đàn, hơn hai mươi con. Một con trong số đó nhảy lên cắn tay phải cậu thật chặt, không thể nào gỡ được.
Chẳng bao lâu sau, chân Ngũ Siêu Tử bị chó hoang cắn đến chảy đầy máu, đau đớn ngã xuống đất, "Cứu mạng... Nương, cha... Cha, cứu con với..."
Đau quá! Chẳng lẽ cậu sẽ bị chó hoang cắn chết tại nơi này?
Nghĩ đến cảnh mình bị đàn chó ăn đến xương cũng không còn, Ngũ Siêu Tử vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng, "Cứu mạng..."
Ngay lúc cậu sắp ngất vì đau đớn thì một loạt tiếng kêu gào thống khổ vang lên, "Ngao~ ngao ngao~"
Linh Bảo dáng người nhỏ nhắn, chỉ cao hơn lũ chó hoang này một chút, một nắm đấm của bé liền đấm bay một con chó hoang. Con chó kia bay ra xa hơn chục mét, đập mạnh vào thân cây, chết.
Ngay sau đó, hai con chó khác cũng bị Linh Bảo đánh chết.
Mười mấy con chó hoang còn lại bị dọa đến run lẩy bẩy, tru lên một tiếng, tội nghiệp cầu xin tha thứ: "Ngao a, ngao...Ngao~ ngao... "
"Các ngươi đói bụng thì có thể ăn thỏ rừng, gà rừng nhưng không thể ăn Ngũ ca của ta!" Linh Bảo hai tay chống nạnh giận dữ nói.
"Ngao ~ ngao ngao nha... Ngao..."
"Linh Bảo không có hứng thú gϊếŧ các ngươi đâu, đi nhanh đi!"
Chó hoang là loài động vật có tính trả thù rất cao, động vật bình thường cũng không dám chọc giận, thấy Linh Bảo không để ý chúng nó, bé đang quay đầu nhìn anh trai mình, một con trong số đó liền nhịn không được nhào về phía bé, kết quả bị một đấm của bé đánh bay tít lên trời.
"Là chính ngươi muốn chết, không thể trách Linh Bảo nha!"
Giọng nói bé con ngọt ngào, đôi mắt lóe lên ánh vàng, con chó kia bị đánh đến xương thịt nát vụn.
Mấy con chó khác bị dọa chạy tán loạn, không dám ở lại.
Ngũ Siêu Tử ngơ ngác nhìn những gì diễn ra trước mắt, không thể tin nổi, còn tưởng là ảo giác của bản thân. Chẳng lẽ, mấy người trong thôn nói đúng, Linh Bảo căn bản không phải người mà là là yêu quái?
"Anh trai, anh có phải rất đau hay không? Anh yên tâm, có Linh Bảo ở đây, anh nhất định sẽ không sao hết!" Bé con ngồi xổm xuống bên cạnh anh trai mình, an ủi.
Nghe thấy giọng nói ấm áp, đáng yêu của bé gái bên cạnh mình, Ngũ Siêu Tử cảm động, muốn nói gì đó, vừa định mở miệng đã phun ra một ngụm máu tươi.
Cậu khó khăn nhìn xuống phát hiện bụng mình máu thịt be bét, hình như cả ruột cũng bị móc ra ngoài.
"Tôi, tôi... Tôi sắp phải chết..."
Bụng bị rách như vậy sao còn sống nổi!
Ngũ Siêu Tử hối hận nói: "Thật xin lỗi, tôi... Không phải, là, là anh trai của cô, dù cô có phải yêu quái hay không... Thật xin lỗi..."
Linh Bảo nghiêng cái đầu nhỏ, không hiểu ý của anh trai mình, bé chỉ biết là anh là con trai ruột của nương, nếu anh chết đi, nương nhất định sẽ đau lòng, Linh Bảo không muốn nương đau lòng.
Cắn rách ngón tay, bé con lấy máu mình bôi lên miệng vết thương cậu.
Vết thương hấp thụ máu của Linh Bảo xong, ngay lập tức như có được năng lực tái sinh, nhanh chóng lành lại với tốc độ cực kì nhanh.
Phần bụng Ngũ Siêu Tử bị thương nghiêm trọng nhất, vì để chữa khỏi cho cậu, Linh Bảo cảm thấy lượng máu trên tay quá ít, trực tiếp rạch một vết thương thật dài vào lòng bàn tay.
Bàn tay bé con trắng nõn mềm mại nắm chặt thành nắm đấm nhỏ khiến vết thương trong lòng bàn tay càng chảy ra nhiều máu.
Khi Ngũ Siêu Tử còn đang kinh ngạc thấy toàn thân không còn đau đớn nữa, các vết thương trên tay, chân, bụng đều hoàn toàn lành lặn thì bé gái bên cạnh sắc mặt đã tái nhợt, thân thể nghiêng một bên, cả người té xỉu trong đống tuyết.
**
Đến khi mở mắt, Linh Bảo phát hiện mình đang được ngâm trong linh tuyền.
Một con mèo đen đang đi vòng quanh nàng, thấy chủ nhân nhỏ dễ thương của mình đã tỉnh, nó cao hứng, "Meo meo" gọi, "Chủ nhân, cô tỉnh rồi sao?"
"Ngươi là ai? Vì cái gì gọi Linh Bảo là chủ nhân?
"Tôi là sứ giả không gian của cô a."
Tiểu Linh Bảo nhìn xung quanh, lẩm bẩm hai tiếng "Không gian" , sau đó liền phản ứng lại, "A, Linh Bảo hiểu rồi, đây là không gian do thần lực của Linh Bảo sinh ra."
"Đúng vậy! Chủ nhân vì mất máu quá nhiều cho nên đã kích phát nên không gian này, bên trong không gian có linh tuyền ẩn chứa tinh thần lực, có thể giúp chủ nhân chữa trị vết thương, không những vậy, không gian này còn có rất nhiều tác dụng khác nữa nha."