Lời nói của cháu trai khiến hai má Khương Siêu nóng bừng, vô cùng xấu hổ.
Chị dâu cậu ta làm bộ nói con trai mình hai câu, sau đó quay đầu nhìn cậu nói: "Ngũ Siêu Tử à, không phải tẩu keo kiệt, thật sự là trong nhà không có gì, trước đó Tam Lỗi Tử còn không phải bắt được chó hoang sao? Cũng không chia cho chúng ta ăn a, đúng chứ?"
"Là tại tam ca với nương không muốn chia cho hai người, nếu là em, em chắc chắn sẽ..."
Không đợi Ngũ Siêu Tử nói hết, chị dâu cậu ta Phương Tú Vân vội vã muốn đuổi người đi, không kiên nhẫn, ngắt lời: "Ai, thịt chó đều ăn sạch, bây giờ nói gì cũng vô ích, dù sao, chúng ta đã phân gia, nếu em đói bụng, vẫn là nhanh chóng về nhà đi."
Khương Siêu có ngốc cũng biết chị dâu cậu đang hạ lệnh đuổi khách.
Không còn cách nào khác, cậu ta đanh phải rời nhà anh cả, đang quanh quẩn ở nhà anh hai thì lại bị chị dâu thứ của mình trào phúng một trận, "Hai ngày trước ăn thịt chó no rồi, hôm nay lại không biết xấu hổ đến nhà tôi ăn chực, tin hay không tôi giống nương cậu ngày đó đuổi cậu đi như đã từng đuổi bọn tôi, dùng cái chổi đuổi người a?"
"Đi thôi, đi thôi" Nhị Hoa Tử đẩy em trai mình ra cửa nói, "Chị dâu em bây giờ vẫn còn đang tức giận, mấy ngày tới em ít đến đây chút."
"Phanh" một tiếng, anh ta đóng cửa sân lại.
Bên ngoài tuyết một mảng trắng xóa, tuyết rơi ngày một dày, gió đông thổi vào mặt khiến cậu đau như bị dao cứa.
Quần áo trên người Ngũ Siêu Tử vốn không dày, lúc này cậu lại nắm chặt quần áo, căng da đầu đi dạo quanh làng một vòng.
"Đều do con nhóc Linh Bảo kia, nếu không phải tại nó, đại ca cùng nhị ca sẽ không phân gia, người trong nhà cũng không vì thịt chó mà giống như trở thành kẻ thù!"
Lầm bầm vài câu, trong đầu cậu hiện lên một ý tưởng, anh trai mình có thể bắt được chó hoang, không lý do gì mà cậu lại không thể! Chỉ cần bắt được chó hoang đem thịt chia cho đại ca với nhị ca, đến lúc đó nhà bọn họ nhất định sẽ nguyện ý thu nhận mình."
Tóm lại, cậu thà chết còn hơn là về nhà sống với nương mình, bà ấy hiện giờ giống như là bị trúng tà lại còn thêm cả con nhóc đáng ghét mới được nhặt về kia nữa.
Khương Siêu Tử cắn răng nghĩ, một mình chịu lạnh lên núi.
Chạng vạng tối, Khương gia, Thẩm Tố Nga bận rộn trong phòng bếp hồi lâu, mắt thấy trời sắp tối đen, cau mày nói: "Tiểu Ngũ ra ngoài một ngày rồi sao giờ vẫn chưa trở về?"
"Để ta đi tìm nó." Khương Khánh Sơn tay chống quải trượng, nói với bà, "Chắn chắn nó lại sang nhà Đại Đông Tử với Nhị Hoa Tử rồi."
"Ông đi?" Thẩm Tố Nga quay đầu nhìn về phía chồng, "Chân của ông...."
Khương Khánh Sơn bỏ quải trượng ra, hai chân đứng vững, cười nói: "Bắp chân tôi còn hơi yếu, bất quá vẫn có thể đứng được, tôi cảm giác không đầy hai ngày nữa, tôi có thể tự đi mà không cần chống gậy."
"Nhưng mà vẫn chưa khỏi hẳn đâu! Ông cẩn thận chút," Thẩm Tố Nga nói, "Vì chữa trị cho ông, Linh Bảo đã mất rất nhiều máu a. Mỗi lần nhìn thấy bé con cắt ngón tay mình, tôi đau lòng chết đi được, ông..."
Nói được một nửa, bà ý thức được mình lỡ miệng.
Lúc này, Khương Khánh Sơn mới biết Linh Bảo dùng chính máu mình chữa trị cho ông.
Lát sau, nghe vợ mình kể về chuyện tiên nhân báo mộng, ông liền nghĩ chắc đời trước mình với vợ làm nhiều việc thiện tích đức nên đời này tiên nhân mới ban tặng cho bọn họ con gái ngoan như vậy.
"Đừng nói cho ai khác biết chuyện này! Ông nghe rõ chưa?"
Nghe Thẩm Tố Nga dặn dò xong, ông không chút do dự gật đầu, "Bà yên tâm. Dù người ta có lấy đao kề lên cổ tôi, tôi cũng không nói!"