Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đoàn Sủng Nhóc Rồng Con 3 Tuổi Rưỡi Ở Niên Đại Văn

Chương 18: Tức giận bỏ nhà đi (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày hôm sau, buổi chiều, tuyết ngừng rơi, nắng chiếu rực rỡ.

Hiếm hoi được ngày thời tiết tốt, rất nhiều người phụ nữ ôm con mình tụ tập cùng một chỗ buôn chuyện.

Bọn họ tán ngẫu chuyện Khương gia, trong đó, người từng gặp qua Linh Bảo đều khen bé gái Khương gia nhặt được rất xinh đẹp, không biết là con gái nhà ai bỏ rơi trên núi.

"Bé gái kia chắc chắn không phải là người trong thôn Bạch Hà chúng ta, rất có thể là trẻ con trong thôn Hoàng Khẩu hoặc thôn Lân Thủy, cũng có thể là ở bên thôn Thượng Tây."

"Hôm qua tôi nhìn thấy đứa bé kia, mắt to, miệng nhỏ, trông rất đáng yêu," Người phụ nữ khoác áo hoa màu đỏ nói, "Nếu mà tôi có con gái xinh đẹp, dễ thương như vậy, nhất định không nỡ bỏ rơi nó!"

Một tràng cười khoa trương không xa truyền tới.

Đám người nhìn về phía phát ra tiếng cười, thấy Lưu Đại Mỹ ôm con đi tới, nhịn không được hỏi: "Cô cười gì thế?"

"Cười mấy người thật ngốc!" Lưu Đại Mỹ ngưng cười, hỏi ngược, "Mấy người thật sự cho rằng đứa bé kia bị người nhà vứt bỏ?"

Nhóm người phụ nữ nhìn nhau, khó hiểu, "Không phải bị vứt bỏ thì chẳng lẽ là lạc đường? Đứa bé nhỏ như vậy sao có thể đi lên núi vào thời tiết khắc nghiệt như thế được?"

Lưu Đại Mỹ tỏ vẻ ý vị thâm trường nói: "Thẩm đại nương vừa nhặt được đứa bé trên núi liền về nhà đòi phân gia với hai đứa con trai, mấy người không cảm thấy kỳ quái sao?"

Lời nói cô ta khiến tất cả mọi người choáng váng, khó hiểu, "Đúng nha, một nhà đang tốt đẹp đột nhiên liền phân gia, đúng là có chút kì lạ."

Lưu Đại Mỹ hạ giọng, tỏ vẻ thần bí, "Có đứa trẻ nào bị người nhà bỏ rơi mà da không vàng vọt, gầy gò? Làm sao lại có thể trắng nõn vậy được? Tôi thấy đứa trẻ tên Linh Bảo kia căn bản không phải người!"

"Uy! Đại Mỹ, cô đừng có mà dọa người khác!" Một người phụ nữ nhát gan khẩn trương nói, "Không phải người thì là cái gì?"

"Tám chín phần là yêu quái! Mọi người nghĩ lại mà xem, Khương Tứ thúc nằm trên giường nhiều năm như vậy, sao đột nhiên lại có thể xuống giường? Còn có Thẩm đại nương cũng thế, nương Phú Quý nói với ta, nương cô ấy giống y như là bị trúng tà."

Hầu hết mọi người ngoài miệng đều nói "không tin vào mê tín", nhưng trong lòng họ đều rất kiêng kị.

Bọn họ về đến nhà liền đem lời Lưu Đại Mỹ truyền ra tới những người khác, một truyền mười, mười truyền trăm, không đến hai ngày, toàn bộ thôn dân đều nghe được tin đồn Linh Bảo là yêu quái.

Sáng sớm, Khương Siêu xách rìu lên núi đốn củi, nửa đường nghe được mọi người bàn luận chuyện này, còn cười mẹ cậu ta nhặt về cho cậu ta yêu quái làm em gái, khiến cậu ta vô cùng tức giận, kích động chạy về nhà, nài nỉ mẹ cậu ta vứt Linh Bảo đi.

"Tại nha đầu này mà đại ca, nhị ca đều phân gia, hiện tại người còn muốn vì nó mà hại cả nhà ta bị thôn dân chê cười sao?"

Từ sau khi cha bị liệt, người cậu ta ỷ lại nhất là anh cả.

Trong thâm tâm cậu cho rằng chính Linh Bảo đã khiến gia đình hai anh trai mình rời đi.

Nói một hồi lâu, lại thấy nương mình vẫn ngồi trên giường may quần áo cho Linh Bảo, căn bản không thèm để ý mình, Ngũ Siêu Tử cố chấp, uy hϊếp nương mình nói: "Nương, nếu hôm nay nương không đem con nha đầu kia vứt ra khỏi đây, thì con sẽ ngay lập tức bỏ nhà đi, không bao giờ quay lại nữa!"

"Đi đi đi," Thẩm Tố Nga phẩy phẩy tay, vừa xâu kim vừa bực bội nói , "Xéo đi nhanh lên! Đừng ở đây làm vướng víu tay chân ta."

Hốc mắt Ngũ Siêu Tử phiếm hồng, dùng sức vứt mạnh cái rìu xuống đất, tức giận nói: "Được thôi! Lời này là nương nói đó nha, về sau người hãy coi như không có đứa con trai này!"

Rời nhà đi, cậu ta dẫm lên tuyết hồi lâu, không biết đi đâu, cuối cùng đành đến nhà anh cả gõ cửa, "Đại ca, chị dâu..."

Ngồi trong nhà anh trai mình cả buổi sáng, Ngũ Siêu Tử ủy khuất oán trách cha mẹ cùng Linh Bảo hồi lâu lại quay sang đại ca với chị dâu mình, nói mấy năm nay nếu không phải nhờ chị dâu lo liệu, trong nhà sớm đã lâm vào tình trạng khó khăn, hỗn loạn rồi.

Đến trưa, chị dâu cậu ta đặt khoai lang luộc lên bàn.

Khương Siêu không hề nghĩ ngợi, đưa tay với lấy củ khoai, lại không nghĩ tới chị dâu mình vội vàng cất đĩa đi, "À thì, cái đó, Ngũ Siêu Tử, khoai lang nhà tẩu không còn nhiều lắm, em muốn ăn thì về nhà mình ăn đi?"

"Khụ!" Đại Đông Tử có chút lúng túng, ho một tiếng, "Đúng vậy, Ngũ Siêu Tử, em trở về nhà mình ăn đi."

Khương Căn cùng Khương Đồ Căn ngồi vào bàn, trong tay cầm củ khoai lang nóng hổi cười: "Ha ha, đây là khoai lang nhà cháu, cha cho nương ăn, cho chúng cháu ăn, chỉ có ngũ thúc là không có phần."
« Chương TrướcChương Tiếp »