Lâm gia sát vách.
Lưu Đại Mỹ vừa về đến nhà liền bị nương nàng ta mắng một trận, "Cô còn biết đường về nhà à? Suốt ngày ôm con đi khắp nơi, cơm chiều thì chưa nấu, củi cũng chưa chẻ, nhà bếp thì để lạnh lẽo."
"Con không phải là muốn nghĩ cách đến Khương gia ăn thịt chó sao?" Lưu Đại Mỹ đặt con gái lên ghế, phủi sạch tuyết trên quần áo.
"Cô còn không biết xấu hổ vác mặt đến Khương gia, vừa rồi tôi và cha cô ở trong đám người, suýt nữa bị cô hại cho mất hết mặt mũi. Chuyện nhà người ta, cô nhúng tay vào làm gì? Còn bị người nhà họ Khương chửi tận mặt! Cô đúng thật là..."
Không đợi bà ta nói tiếp, Khương Đại Mỹ ngắt lời: "Con mà không nhúng tay vào thì Hoàng Nguyệt Châu kia sẽ chia thịt cho sao?"
"Nói như là cô được chia thịt cho vậy."
Lâm lão thái thái khinh bỉ một tiếng, bỏ khoai tây trong giỏ vào nồi, "Con gái cô bây giờ cũng hai tuổi rồi, không cần phải chăm sóc nó nữa! Rảnh rỗi thì cô cùng Đức Thắng tranh thủ sinh thêm con trai đi, đây mới là chuyện quan trọng!"
Nói xong, bà ta lại lải nhải, "Cô nói cô ngày nào cũng cùng con dâu thứ Khương gia kia ở chung một chỗ, sao không cố gắng học hỏi người ta lấy kinh nghiệm? Người ta sinh con đầu lòng đã là con trai, bây giờ bụng lại lớn, nhìn qua là biết con trai..."
Lưu Đại Mỹ ngữ khí chua chua, "Ai nói trong bụng cô ta là con trai? Con nhìn cái bụng cô ta bè ra hai bên thế kia, nhất định là con gái."
"Với ánh mắt của cô thì nhìn ra cái gì? Ngày trước lúc bầu Đại Nha, ngày nào cũng bảo mình bầu con trai, kết quả đâu? Lại là một tiểu nha đầu!"
"Được rồi, lão thái bà, bà bớt nói lại chút đi," Lâm lão đầu ở trong nhà bếp nhóm lửa lên tiếng, "Đẻ con gái đầu lòng cũng tốt, về sau còn có thể giúp đỡ chăm sóc em trai."
Lâm lão thái thái hừ một tiếng, "Lỡ đâu cái thai thứ hai lại là con gái nữa thì đúng là lỗ vốn!"
"Cũng không thể nói con gái là lỗ vốn được," Lâm lão đầu nói, "Bà nhìn Khương gia bên kia xem, từ lúc nhặt được con gái, vận khí tốt liên bao nhiêu a? Không chỉ có thịt ăn, nay cha Đông tử còn có thể xuống giường, đứa trẻ kia thật đúng là phúc tinh!"
"Trong ngàn vạn con gái may ra chỉ có một đứa là phúc tinh, trời sinh thu hút tài lộc, còn lại nuôi mấy nha đầu khác đều đúng là lỗ vốn."
Nói đến đây, bà ta quay đầu nhìn cháu gái mình, "Tôi nhìn Đại Nha nhà mình không chỉ là hàng lỗ vốn mà còn có chút giống tai tinh mang lại xui xẻo..."
"Nương, người nói gì thế? Tại sao lại nói Đại Nha là tai tinh?"
"Xem đi, trong những người sửa chữa mương nước ở đội sản xuất, chỉ có mỗi Đức Thắng bị thương, người khác thì chả bị làm sao. Trọn vẹn hai tháng nay bị thương, không đi làm được, tính ra đã thiệt mất hơn sau mươi ngày công điểm. Lại nói nam nhân trong nhà chúng ta ít hơn mấy nhà khác, không biết cuối năm chia được bao nhiêu công điểm nữa."
Lưu Đại Mỹ nói: " Cái này thì liên quan gì đến Đại Nha?"
"Sao lại không quan hệ? Từ khi có Đại Nha, việc gì trong nhà cũng không được suôn sẻ," Lâm lão thái thái càng nói càng thấy tức, không nhịn được thở dài, "Ai da, đừng nói mấy chuyện vô ích này nữa, cô tranh thủ sinh đứa con trai nữa đi, cho nhà chúng ta có thêm chút không khí."
"Con cũng muốn có một đứa con trai lắm chứ, mà cái bụng này mãi không thấy động tĩnh gì..."
Trong mắt Lâm lão thái thái lộ ra mấy phần thất vọng cùng ghét bỏ, bà ta nhìn về phía chồng mình nói: "Ai da! Thật sự là ganh tỵ muốn chết, ông nói xem, sao Khương gia lại tốt số thế cơ chứ? Nương Đông tử sinh tất cả đều là con trai thì thôi, con dâu lại liên tiếp sinh cho bà ta thêm mấy đứa cháu trai nữa, đi vào núi thì lại tùy tiện nhặt được bé gái, còn là một tiểu phúc tinh a."
Nghe bà ta nói vậy, Lưu Đại Mỹ vô thức nắm chặt tay, trong lòng vừa tức giận vừa chua xót, tràn đầy sự đố kỵ.