Editor: Tiểu Tiên Cô
Thấy mọi người ngồi vây quanh bàn thức ăn xong, Tiểu Linh Bảo ngọt ngào hỏi: "Nương ơi, cha đâu rồi ạ? Nương bảo cha ra đây ăn thịt thịt nha."
"Phần của cha con ta đã để riêng, đợi tý nữa mang vào cho cha con sau."
"Hay để Linh Bảo bưng vào cho cha ăn nha nương? Một mình cha ở đó thật cô đơn nha."
Lòng Thẩm Tố Nga bỗng nhiên mềm nhũn, nàng cầm bát thịt đưa cho Linh Bảo, ôn nhu nói: "Thế Linh Bảo bưng đến cho cha ăn nhé, trên đường cẩn thận một chút, đi chậm thôi, trong phòng tối lắm, hay là để nương mang vào giúp con?"
"Không cần đâu nương, nương ngồi ăn thịt thịt đi, Linh Bảo sẽ thật cẩn thận." Bé con nói xong, vui vẻ bưng bát đi.
Lý Quang Chính ngồi cảm thán, "Linh Bảo thật hiểu chuyện, con trai đúng là không tri kỷ bằng con gái a."
Khương - con trai út Thẩm Tố Nga mười năm tuổi - Siêu nghe thấy rất không thoải mái, miệng vừa nuốt xong miếng thịt, liền nhịn không được hừ một tiếng, "Hừ! Cũng đâu phải là ruột thịt, chỉ là tiểu nha đầu mới nhặt về. Chắc chắn là giả vờ tri kỷ."
Lời vừa dứt, đôi đũa trên tay lập tức bị nương anh ta giật lấy.
"Nương, nương đây là muốn làm gì?" Ngũ Siêu Tử đang định gắp thịt vội la lên, "Nương lấy đũa con làm gì?"
Thẩm Tố Nga tức giận nói: "Nếu không nhờ Linh Bảo, con còn có thịt mà ăn chắc? Còn dám nói xấu em gái con một câu nào nữa thì gặm khoai lang mà ăn, đừng có ở đây ăn thịt nữa."
Đôi lông mày của con trai út bà càng nhíu chặt, "Tại sao chứ? Con chó hoang này chính là tam ca bắt được, liên quan gì đến nha đầu kia? Tam ca, anh nói xem có phải không?"
Tam Lỗi Tử nhìn mẹ mình một cái, rối rắm không biết nên nói thế nào, "Kỳ thật là, con sói, à nhầm, con chó đó là ... là..."
Anh còn đang không biết có nên đem kể sự tình con gấu khổng lồ kia ra không, thì bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến vài tiếng bước chân, ngay sau đó, một nhóm người đi vào nhà, trong đó, Lưu Đại Mỹ dẫn đầu, hét lớn: "Tôi nói có sai đâu! Bọn họ chính là đang ăn thịt chó!"
"Thật không ngờ, nương lại giấu diếm chúng ta thịt chó, phân gia xong liền lén lén lút lút ăn một mình!" Hoàng Nguyệt Châu nhìn chằm chằm bát thịt mà nuốt nước bọt, định đưa tay ra lấy một miếng.
Mẹ chồng nàng ta liền hất tay nàng ta ra, "Sao mấy người vào được đây?"
"Con để cha Phú Quý bò qua cánh cửa trong sân mở cửa, làm sao? Không được à? Nếu gõ cửa, ai mà biết mấy người có hay không đem giấu thịt đi?"
Nàng ta tự tin, khí phái nói rồi quay đầu về phía Lý Quang Chính, "Lý đội trưởng, vừa vặn có ngài ở đây, ngày nói xem, thịt chó này có phải nên phân một nửa cho chúng tôi?"
Lý Quang Chính để đũa xuống, đứng dậy nói, "Phân gia đã xong, mấy người cũng đã ký tên xác nhận, tức là mọi đồ vật đã được phân chia rõ ràng..."
Không đợi anh ta nói xong, Lưu Đại Mỹ liền âm dương quái khí, "Tẩu không nhìn thấy anh ta còn đang ngồi ăn thịt chó sao? Nhìn đã biết anh ta sẽ bênh nương tẩu."
"Liên quan gì đến cô?" Thẩm Tố Nga chán ghét nói, "Cô có vấn đề gì à, đã độc miệng lại còn thích châm ngòi gây chuyện, mỗi lần tới nhà ta đều không có việc gì tốt, nhìn thấy cô là phiền! Ra ngoài! Đừng có bước vào nhà ta."
Vừa nói bà vừa đẩy vai Lưu Đại Mỹ, "Cút ra ngoài!"
"A..! Bà lại dám đẩy tôi?" Lưu Đại Mỹ hai tay ôm chặt con gái mình, bé gái trong tay bị ghìm chặt đau đớn, lúc này liền "Oa oa" khóc lớn.
"Ngoan, không khóc, " dỗ con gái vài câu, nàng ta quay đầu hướng Hoàng Nguyệt Châu nói, "Ai nha, người đàn bà này tính tình thật đáng sợ! May mắn tẩu đã cùng bà ta phân gia, bằng không còn không biết sau này sẽ bị khi dễ thế nào đây."
Thấy nương lại muốn đưa tay đẩy Lưu Đại Mỹ, Nhị Hoa Tử nhịn không được tiến lên ngăn cản, "Nương, sao người lại không nói đạo lý vậy? Không thể hảo hảo nói chuyện sao?"
"Ta không nói đạo lý? Thế mấy người không gõ cửa tự tiện xông vào nhà ta là có đạo lý? Không phải con chó, con mèo gì cũng có thể đến trước mặt ta sủa loạn! Thật sự cho rằng ta già rồi mà dễ dàng khi dễ đúng không?" Thẩm Tố Nga hết sức tức giận.
Bà đang chuẩn bị phát hỏa bỗng sau lưng truyền đến tiếng bé con, "Người xấu nào dám chọc nương tức giận? Để Linh Bảo giúp nương đánh hắn!"