Mùa đông, khắp thôn Bạch Hà, nơi nơi bị bao phủ bởi lớp tuyết trắng dày.
"Nương, về nhà thôi, hôm nay tuyết rơi dày đặc, ngài theo con lên núi làm gì?" Người lên tiếng là Khương Lỗi, con trai nhà lão Khương, mới ngoài hai mươi.
Vì là con thứ ba trong nhà, nên mọi người đều gọi anh ta là Tam Lỗi Tử.
Người phụ nữ đi đằng trước chính là nương anh ta Thẩm Tố Nga, quần áo chắp đầy những mảnh vá, bốn mươi ba tuổi, dáng người gầy gò.
Bà chống tay tựa vào một cành cây to, lạnh đến phát run nói: "Đêm qua, tiên nhân đã báo mộng đến chỗ ta, nói rằng ở ngọn núi này có thể tìm được bảo bối, hôm nay nhất định ta phải vào núi. Khương gia chúng ta nhất định sẽ thoát khỏi cảnh nghèo khổ này."
"Nương, giấc mơ đó đều là giả, lại nói, cả thôn còn đang tuyên truyền "Ủng hộ khoa học, phản đối mê tín dị đoan", người sao còn tin chuyện này?"
"Con cho rằng nương ngốc sao, nếu không phải giấc mơ kia giống như khắc sâu trong đầu ta, thì ta đã không vào núi để chết cóng rồi!" Thẩm Tố Nga nói, miệng thổi hơi nóng vào đôi bàn tay đông cứng vì lạnh, "Ta sống một đời, chưa từng có giấc mộng nào chân thật đến vậy."
Cảm thấy nương chắc là tuổi đã cao nên đầu óc bắt đầu trở nên hồ đồ, Tam Lỗi Tử bất đắc dĩ hỏi: "Thế tiên nhân kia có nói bảo bối được chôn ở đâu không ạ?"
"Ngài nói ta đi vào núi là có thể thấy..."
Thẩm Tố Nga còn chưa nói hết câu, mơ hồ nghe thấy có tiếng khóc trẻ con.
Nhất định đó chính là bảo bối mà tiên nhân nói, đáy mắt bà nhiễm ánh lên sự kinh hỉ, giẫm lên lớp tuyết dày, nhanh chóng sải bước về phía phát ra âm thanh.
"Nương a, nương đi chậm lại chút, kẻo lại ngã..."
Tam Lỗi Tử lo lắng đuổi theo nương mình, đi tầm được chục phút, anh nhìn thấy một đứa bé đang ngồi dưới tuyết, toàn thân phía dưới đã bị chôn vùi bởi tuyết trắng xóa.
"Ôi trời đất ơi! Súc sinh nào làm ra việc này? Thật là độc ác!"
Thẩm Tố Nga vừa mắng vừa sốt ruột lấy tay mình phủi hết lớp tuyết dày phủ trên mặt cô bé , bà kéo cô bé ra khỏi tuyết giống như kéo một củ cà rốt.
Không hề oa oa khóc lớn giống như lúc nãy, đứa bé ôm lấy cổ bà, cất một tiếng "Nương" giòn tan, sau đó hôn lên mặt bà một cái.
Trong nháy mắt, Thẩm Tố Nga như cảm thấy tim mình đang tan chảy.
Cả đời bà, chỉ mơ ước có một đứa con gái, nhưng sinh năm lần liên tiếp đều là con trai, bà còn hi vọng con trai bà năm sau sinh cho bà một cháu gái nhỏ, ấy thế mà kết quả đâu, con đầu lòng của dâu cả vậy mà lại là con trai, hai cái thai sau cũng vẫn là con trai...
Hiện tại, bà có ba cháu trai, không có cháu gái.
"Cục cưng, con chính là bảo bối mà tiên nhân nhắc đến trong giấc mơ của nương đúng không?"
Không hiểu ý người phụ nữ, cô bé chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh như mắt nai, vẻ mặt ngơ ngác.
Cô vốn là một quả trứng rồng được ba ba Thiên Đạo nhặt được, đặt tên là Linh Bảo, phá xác tu luyện được năm trăm năm, nhưng độ kiếp thất bại, nên chỉ có thể ở lại nhân gian độ nhân kiếp.
Vốn dĩ, độ khó kiếp này của cô phải là cấp địa ngục, cô không chỉ phải tu hành ở cái thời đại nghèo khó đến cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc này, mà cả đời còn bị biến thành kẻ ngốc phải chịu đủ mọi ức hϊếp. May mắn thay, Thiên Đạo ba ba đau lòng cô, giúp cô lấy lại được thần chí và sức rồng vốn có của mình.
"Nương, con không phải là Bảo Bối, con là Linh Bảo nha!"
Đối với loài rồng mà nói, người đầu tiên nhìn thấy trong cuộc đời liền nhận định đó là nương mình.
"Nương, nương ơi, Linh Bảo yêu nương nhất trên đời!"
Thẩm Tố Nga bị tiếng "nương" kia gọi đến cao hứng, không khỏi vui vẻ, cười đến khóe mắt hằn rõ những vết chân chim, dường như đứa trẻ này thật sự là con ruột của bà, về chuyện tiên nhân báo mộng kia là thật hay giả, bà đã không thèm để ý.
"Ngoan quá!" Giọng nói bà đầy ôn nhu, sủng ái, bây giờ bà sẽ đưa Linh Bảo về nhà để không ai có thể ức hϊếp Linh Bảo nhà bà nữa!