Chương 46: Gọi Cha

Nhóm dịch: Bánh Bao

Lúc này, mọi người thấy Đường An trở về, sắc mặt bình tĩnh, không có vẻ ưu thương nào nữa thì mới yên tâm.

“Mẹ, con về rồi!”

“Thấy rồi, trở về là tốt, như vậy hiện tại chúng ta sẽ thương lượng chuyện xây nhà đi.”

Tháng mười một ở Đông Bắc rất lạnh, đất trên mặt đất cũng sẽ bị đóng băng, vì vậy nếu muốn xây nhà thì chỉ có thể chọn vào đầu mùa xuân năm tới.

Nhưng phải chọn được địa điểm phù hợp đã.

Nhắc tới việc này, tất cả mọi người nhìn về phía Tảo Tảo.

Tảo Tảo bị mọi người nhìn có chút đứng ngồi không yên.

Ông Đường ơi, ông hại cháu rồi.

“Ha ha... cháu... mặc dù ông nội để lại sổ ghi chép cho cháu, nhưng mà… cháu chưa học được! Cháu không thể!”

Thấy Tảo Tảo hơi lùi bước, bà Đường lập tức kéo người đến trước mặt mình.

“Tảo Tảo à, dù sao hiện tại chúng ta cũng không cần nhìn ánh mắt người trong thôn nữa, hôm nay chúng ta đổi cách xưng hô đi.”

Tảo Tảo thấy bà Đường là nghiêm túc, lông mi cô khẽ run rẩy.



“Bà ơi... không phải bà nói…”

“Không cần đợi nữa, chúng ta chính là người một nhà, sau này cháu sinh sống với thằng cả nhà bà, vậy tụi nó chính là ba, là mẹ của cháu.”

“Mau gọi đi Tảo Tảo.”

Mọi người thấy bà Đường như thế, tuy rằng có chút kinh ngạc.

Nhưng nhà họ Đường có thể thêm người mới, đây là một chuyện vui mừng.

Trần Mỹ Lệ cười đi tới trước mặt Tảo Tảo, sờ mái tóc hơi vàng của đối phương.

“Tảo Tảo à, sau này cả nhà chúng ta sẽ cùng nhau sinh sống, mọi người sẽ yêu thương cháu.”

“Đúng vậy, em gái Tảo Tảo, mẹ chị còn làm cho em một bộ quần áo mới nữa, tuy rằng dùng quần áo cũ sửa lại, nhưng không hề có vết chắp vá nào.”

Đường Hiểu Hiểu rất thích Tảo Tảo, cho nên tự nguyện lấy quần áo của mình ra, yêu cầu sửa cho Tảo Tảo một bộ quần áo.

Con dâu nhà họ Đường, tay may vá đều khéo léo.

Sửa quần áo không phải là việc khó khăn.

Trần Mỹ Lệ lại dùng quần áo cũ khác không thể mặc nữa, ghép lại với nhau, làm cho Tảo Tảo một cái quần bông, một cái áo bông.

“Có điều lớp bông đó hơi cũ, e rằng mặc vào không được ấm áp cho lắm.”



Nghe thấy lời nói của Trần Mỹ Lệ, Thôi Tú Vinh than thở trong lòng, xem ra mấy ngày nữa nhất định phải đi huyện thành một chuyến, mua chút bông và vải vóc.

“Được rồi, được rồi, Tảo Tảo, mau gọi đi.” Bà Đường có vẻ hơi nóng vội.

Tảo Tảo thấy vậy, vội vàng ngoan ngoãn đi tới trước mặt Đường An và Thôi Tú Vinh, trực tiếp quỳ trên mặt đất.

“Cha, mẹ, về sau Tảo Tảo nhất định sẽ nghe lời, cố gắng học tập, để cha mẹ có cuộc sống tốt.”

Thấy Tảo Tảo biết lễ nghi như thế, Đường An trực tiếp ôm cô bé lên.

“Kêu một tiếng cha nữa đi?’

“Cha ơi.”

“Ôi chao! Dễ nghe quá.”

Dứt lời, Đường An lấy ra một cái khăn tay từ trong túi áo của mình, sau khi mở ra, thấy được bên trong là một đồng tiền.

“Đây là lễ gặp mặt, cũng là phí đổi lời, hiện tại cha không có nhiều tiền như vậy, cũng không thể chuẩn bị lễ vật cho con, đợi sau này cha nhất định sẽ bổ sung cho con sau.”

Nhìn thấy tiền trong tay đối phương, Tảo Tảo vui vẻ cầm lấy.

“Cảm ơn cha.”

Thôi Tú Vinh thấy con gái vui vẻ, chính chị ấy cũng trở lại phòng ngủ, lục lọi lấy ra một cái khóa vàng nhỏ.