Chương 42: Sụp Rồi!

Nhóm dịch: Bánh Bao

Chỉ có điều, cô sợ thay đổi cách gọi sẽ khiến người nhà họ Đường thấy phản cảm, cho nên mới luôn gọi xa lạ như thế.

“Thím, không phải, cháu...”

“Có điều cũng đúng là nhà chúng ta nghĩ không chu đáo, bà nói muốn chọn một ngày lành tháng tốt, nói cho tất cả mọi người trong thôn biết, nhà họ Đường chúng ta sẽ nhận nuôi cháu.”

“Khi đó cháu bắt đầu gọi cũng không muộn. “

Gần đây trong thôn xảy ra tai ương, bà Đường cũng không tiện tuyên bố việc này ở thời điểm mấu chốt, cho nên dự định kéo dài một khoảng thời gian.

“Vâng, vậy thì nghe lời bà.”

Thấy Tảo Tảo không xa lánh, trong lòng Thôi Tú Vinh càng thêm vui vẻ, cuối cùng chị ấy cũng có áo bông nhỏ rồi.

Nghĩ đến trong nhà bây giờ không thiếu lương thực, trong tay còn có chút tiền dư, đợi đến khi tết làm hai bộ quần áo mới cho Tảo Tảo vậy.

Mấy người đang tán gẫu vui vẻ, thì bỗng dưng Đỗ Quyên vội vào trong nhà.

Chị ta thở hổn hển.

“Không tốt, từ đường trong thôn chúng ta sụp rồi!”

Từ sau khi trong thôn xảy ra nạn sâu rầy, ngay sau đó là bão tuyết, hiện tại ngay cả từ đường trong thôn cũng sụp đổ.



Đừng nói Thôi Tú Vinh, ngay cả bà Đường đang nghỉ ngơi ở sân cách vách cũng ngồi không yên.

“Sao từ đường có thể sụp được, từ đường của từ đường mà thôn Đồng Sơn đã lưu giữ được trăm năm! Tất cả phụ thuộc vào nó để ban phước cho tất cả mọi người.”

Đường bà Đường vừa hô, vừa chạy ra ngoài.

Bởi vì chân của Đường Hưng Quốc không linh hoạt, vậy nên cậu ta không thể đi, chỉ có thể ngồi nhà sốt ruột.

Tảo Tảo chạy rất nhanh, cô đi theo phía sau Thôi Tú Vinh, chạy tới quảng trường nhỏ ở trung tâm thôn.

Từ đường được xây dựng bên cạnh quảng trường nhỏ, một bên còn có hai gốc cây lớn mấy trăm năm tuổi.

Ngày thường nhà ai trong thôn có người đau đầu não nóng sốt, thì đều tới nơi này bái lạy.

Nghe những người già trong thôn nói nơi đây rất linh nghiệm.

Nhưng bây giờ, nhìn từ đường đã trở thành một đống ngói bị tàn phá, tất cả dân làng đều quỳ trên mặt đất.

Sau khi chạy tới, Tảo Tảo bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng hốt.

Hôm qua dân làng vẫn đang sửa chữa mái ngói và tường của từ đường.

Vậy tại sao hôm nay nó đã sụp đổ rồi!



Không thể nào! Có phải tu sửa không đúng chỗ nào hay không? Hay là do người gây ra?

“Anh hai, anh ba, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”

Đường Hưng Nghiệp và Đường Hưng Lợi thấy Tảo Tảo dường như bị dọa sợ, cả hai vội vàng ôm lấy Tảo Tảo, nhỏ giọng an ủi.

“Em đừng sợ, không sao đâu, nguyên nhân cụ thể là gì vẫn chưa biết! Cứ nghe cha anh nói sao đã.”

Giờ này khắc này, Đường An cũng không hiểu nổi mớ hỗn độn này là gì, chú ta đang sứt đầu mẻ trán.

Từ đường sụp đổ là việc lớn.

Hơn nữa trong thời gian chú ta nhậm chức lại sụp đổ, sau này làm sao được kính nể nữa đây.

Ngay lúc chú ta đang suy nghĩ, thì trong thôn dân có người lên tiếng nói.

“Đường An, chú giải thích cho mọi người đi, vấn đề tu sửa từ đường không phải vẫn do chú quản lý sao? Bây giờ từ đường sụp đổ, chú ăn nói kiểu gì đây?”

“Đúng thế, chú giải quyết thế nào? Từ đường của thôn chúng ta là linh nghiệm nhất, hiện tại bỗng dưng sụp đổ, có phải chứng tỏ chú căn bản không thích hợp làm thôn trưởng!”

“Nếu như cậu không cho chúng tôi một lời giải thích thỏa đáng, thì chúng tôi sẽ liên danh đến huyện, loại bỏ chức thôn trưởng của cậu.”

Một khi tiếng nghị luận vang lên, dân chúng trong thôn nhao nhao đứng lên, bọn họ không thèm quỳ nữa.

Phần lớn đều khiển trách đủ loại sai lầm của Đường An.