Chương 6: Xuyên thành phao hôi (6)

Đột nhiên một viên đá nhỏ từ phía sau bay tới, sượt qua má phải của nàng rồi bay đi, giống như là đang lướt trên mặt hồ, những nơi nó chạm vào đều gợn lên những con sóng.

Những thanh kiếm bay vèo qua phía sau nàng, nàng quay đầu nhìn lại, thấy một vài thanh kiếm bay về phía mình, mắt thấy bản thân sắp bị đâm thành một con nhím, bất chấp tất cả, Mộc Lăng Bắc lao về phía những gợn sóng trông có vẻ giống như một Truyền Tống Trận.

Đuổi theo người trơ mắt mà nhìn nàng dần dần làm nhạt thân ảnh, bất quá trong chớp mắt, nàng liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

“Mau đuổi theo!” Kim Tả Ngạn tức muốn hộc máu, rút kiếm ra khỏi vỏ, dùng sức đạp Kim Tiểu Thất một chân, đem hắn đá đến té ngã trên mặt đất.

Kim Tả Ngạn không chú ý tới chính mình trên chân phá cái động, giơ kiếm hô to, mọi người đi theo hắn phía sau vội vã mà rời đi.

Yên tĩnh ban đêm bị bọn họ lại kêu lại gào địa chấn tĩnh đánh vỡ, sở hữu ngọn đèn dầu mở ra, càng ngày càng nhiều người theo tiếng mà đến.

Kim Tiểu Thất nhìn bọn họ đi xa, thuận thế ngồi ở thềm đá thượng, vươn chân dài, lười biếng mà ngồi ở chỗ kia, một tay chi cáp, thường thường vô kỳ trên mặt lộ ra một cái trào phúng cười nhạt.

Mộc Lăng Bắc từ trong bóng tối rơi xuống, không trọng lượng khiến tay chân nàng rã rời, may mắn là ngã xuống bụi cỏ. Sau khi rơi xuống đất, nàng liền nương theo ánh trăng, cảnh giác đánh giá tình hình xung quanh, có một khu vườn nhỏ cách nàng không xa, nơi đó trồng rất nhiều loại thảo mộc, hương thơm của thảo dược lan tỏa trong không khí, có một số loại đang nở ra những đoá hoa tuyêth đẹp, trên những cánh hoa chứa những giọt sương trong trẻo lung linh dưới ánh trăng sáng.

Bên cạnh khu vườn có một gian nhà trúc, Mộc Lăng Bắc theo ký ức phi vào trong nhà, quả nhiên nàng nhìn thấy gia cụ bằng trúc trong trí nhớ của nguyên chủ, Truyền Tống Trận vậy mà lại đã đưa nàng đến căn phòng nhỏ nơi nguyên chủ ở!

Thỉnh thoảng, trên bầu trời vang lên tiếng ngự kiếm, kiếm quang phản chiếu trên cửa sổ giấy. Nàng cuộn tròn thân mình trốn vào góc tường, vểnh tai nghe động tĩnh, âm thanh của kiếm khí đã đi rất xa rồi, tạm thời dường như vẫn chưa có ai phát hiện ra nàng đang ở đây.

Lăn lộn một lúc lâu như vậy, nàng mệt đến mức không thở nổi, cuối cùng nàng cũng có thể nghỉ ngơi một chút. Nàng nhanh chóng đóng cửa ra vào và cửa sổ lại, dựa vào bên cửa sổ, đặt hai túi trữ vật ở trên đầu gối, một túi chứa dược liệu, một túi là của chính nguyên chủ.