Kỷ Vân Diễm cảm thấy nếu hắn có thể hóa hình, không chừng bệnh điên lại sắp phát tác nữa rồi. Lúc ở trên đảo, hắn thích nhất chính là ra biển gây phiền phức cho nhân tộc.
“Kim Tiểu Thất!” Kim Tả Ngạn che miệng lớn tiếng la hét: “Ngươi còn không mau qua đây!”
Giọng nói vô cùng có khí lực, khiến cho chim chóc trong sơn cốc yên tĩnh thường ngày đều sợ hãi bay lên, thú vật điên cuồng chạy loạn.
“Tên mập đó là ai mà dám sai khiến ngươi?” Tiểu hắc xà “vèo” một tiếng, nháy mắt liền xuất hiện ở đỉnh núi đối diện.
“Ây da, có rắn!” Tên mập sợ tới mức hồn phi phách tán, liên tục la hét.
Hắn ta sợ rắn nhất, một bóng đen đột nhiên vọt đến trước mặt hắn ta, chỉ cách mắt hắn ta vài tấc, thậm chí hắn ta còn nhìn được cả con ngươi màu vàng của hắc xà.
“Cứu mạng! Lạc tỷ tỷ cứu ta!” Kim Tả Ngạn điên cuồng chạy lung tung, hoảng hốt lo sợ, sợ đến nỗi không nhìn đường, chạy một mạch xuống núi, lại chạy vọt lên núi, vô cùng nhếch nhác.
Mộc Lăng Bắc vừa hái Tinh Nguyệt Đằng xong, quay đầu liền thấy Kim Tả Ngạn khóc lóc kêu gào chạy đến, xém chút nữa đã không nhịn được ý cười.
Tên mập này thế mà lại sợ rắn.
“Làm sao đây?” Doãn Tịch Lạc cũng rất sợ, mặt mày tái mét, căn bản không dám tiến lên, lập tức tạo một màn chắn bảo vệ bằng linh khí cho mình, một lúc lâu sau mới nhớ ra, Mộc Lăng Bắc vẫn còn ở bên ngoài màn bảo vệ bằng linh khí, lại đưa nàng vào trong.
Mộc Lăng Bắc không sợ rắn, trước đây nàng thường cùng ông lên núi bắt rắn, lúc nhỏ rất nghèo, ông dựa vào việc giúp người khác bắt rắn làm thuốc kiếm tiền cho nàng đi học.
“Chúng ta đi thôi.” Doãn Tịch Lạc run rẩy kiểm soát màn bảo vệ bằng linh khí đi xuống chân núi.
Nàng ta là sư tỷ, tu vi cao nhất, đương nhiên phải bảo vệ các sư đệ sư muội.
Mộc Lăng Bắc gật gật đầu, không hề muốn tranh giành sự nổi bật của nữ chính chút nào. Doãn Tịch Lạc vô cùng cẩn thận mà đi xuống chân núi, Kim Tả Ngạn chạy khắp núi, căn bản không đuổi theo được.
Sức mạnh bộc phát bất ngờ làm cho hắn ta đột phá giới hạn của chính mình, cuối cùng hắn ta thấy Kỷ Vân Diễm ngồi đó, chạy vèo một cái đến sau lưng hắn ta.
“Kêu mà ngươi cũng không đến, muốn chết có phải không hả!” Hắn ta bổ nhào về phía Kỷ Vân Diễm: “Rõ ràng biết bổn công tử sợ rắn!”
Sợ đến mức rơi nước mắt, muốn chật vật bao nhiêu thì có bấy nhiêu.