Mộc Lăng Bắc vừa bay vào cái trứng nhiều màu liền sững sờ, nơi này quá lớn, linh thực mọc thành từng cụm từng cụm, muốn tìm một ngọn cỏ thật sự không dễ dàng gì, trong truyện nói thần thảo trông rất bình thường, vô cùng khiêm tốn, hoàn toàn không có dáng vẻ mà một thần thảo nên có, xen lẫn trong bụi cỏm, như vậy muốn tìm thấy thì như mò kim đáy bể.
Theo cốt truyện trong nguyên tác, là Doãn Tịch Lạc đánh bậy đánh bạ mà ngã xuống bên cạnh thần thảo, nhưng lần này lại có thêm bọn họ, hơn nữa đi vào còn rất thuận lợi, linh thuyền cũng rất ổn định, đương nhiên không còn giống với cốt truyện gốc nữa.
“Nơi này cũng lớn quá đi…” Kim Tả Ngạn nói ra lời cảm thán như chưa từng thấy sự đời.
“Không gian trong cơ thể của các cường giả là không gian này bao trùm lấy không gian khác, đương nhiên không giống nhau.” Doãn Tịch Lạc nhếch môi, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh che miệng cười: “Sư muội thật là thông minh, sao muội lại biết được linh thuyền có thể đi vào trong vậy?”
“Đánh nhầm ăn hên thôi, lúc nãy có một đạo kiếm quang bay đến đây, ta giật mình, muốn tránh nó đi thì đâm vào đây.” Mộc Lăng Bắc đương nhiên sẽ không nói sự thật: “Sư tỷ, tỷ cảm thấy thần thảo có thể sẽ ở đâu nhất?”
“Ta cũng không biết, sư muội thích linh thực, muội đoán thử xem, bọn ta đều nghe theo muội hết.”
Mặc dù hầu hết thời gian Doãn Tịch Lạc một là sẽ luyện công, hai là sẽ ở cùng với Minh Hồ, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ thay sư phụ truyền thụ những công phu cơ bản cho sư đệ sư muội, vậy nên cũng hiểu biết một ít về sở thích của nguyên chủ.
Linh thuyền dừng lại trong không trung, đổ bóng xuống một vùng, vừa khéo bao phủ phía trên gốc cỏ đấy, ánh sáng đột nhiên bị chặn mất, một cái đầu nhỏ có hai cái sừng ló ra khỏi hai phiến lá mảnh, đôi mắt đen kịch vô cùng có sức sống.
Thì ra một con tiểu hắc xà kỳ lạ, so sánh một chút thì linh thuyền giống như một con quái vật khổng lồ vậy.
“Hay là qua bên đó xem thử trước đi?” Mộc Lăng Bắc giơ tay chỉ chỉ đỉnh núi đối diện.
Lựa chọn nơi đó là vì linh khí bên đó không quá dày đặt, thần thảo có thể sẽ ẩn mình vào trong bụi cỏ dại không có linh khí nhất.
“Được.” Doãn Tịch Lạc và Kim Tả Ngạn mạnh mẽ gật đầu đồng ý.
Kỷ Vân Diễm vẫn luôn không lên tiếng đỡ lấy lan can nhìn xuống dưới một cái, không ngờ lại vô tình đối mắt với tiểu hắc xà một cái.