“Sự phụ, người cứ để bọn ta đi đi, tiểu sư đệ dẫn theo nhiều người của Kim gia đến lắm.” Nàng xoay đầu lại nhìn Kim Tả Ngạn: “Sư đệ, không phải ngươi nói đến đây tìm thần thảo sao, tại sao không thành thật nói ra?”
Kim Tả Ngạn đột nhiên bị gọi tên nhất thời ngây ngẩn, sao đó nhớ ra gì đó, trừng lớn mắt la lên: “Đúng! Thần thảo!”
Hắn ta nhìn Doãn Tịch Lạc với đôi mắt mong chờ, khó xử không biết phải làm sao, hắn ta không muốn giành thần thảo, nhưng nếu không giành thần thảo thì hắn ta sẽ bị cổ trùng khống chế.
“Sư phụ?” Doãn Tịch Lạc nhìn về phía Minh Hồ, đôi mắt to long lanh nhìn đến nỗi hắn ta mềm lòng.
Lúc này, ở nơi xa có người sợ hãi kêu lên: “Mau nhìn bên kia!”
Một đạo bạo quang xông lên trời, dần dần tản ra, bao phủ lấy hai ngọn núi và sơn cốc.
Hửm? Mộc Lăng Bắc ngây ngẩn cả người. Trong truyện nói thần thảo nằm trong sơn cốc ở giữa hai ngọn núi, có bạo quang che phủ, cấm chế dày đặc, nhưng vừa rồi hình như không có cấm chế.
Nguyên tác lừa nàng!
Nàng thầm tức giận, sớm biết như vậy thì không cần nhất thiết phải dẫn Doãn Tịch Lạc theo.
“Chắc chắn là thần thảo!” Tất cả mọi người có mặt tại đó phấn khởi, đều ngự kiếm xông qua đó.
“Các ngươi chờ ở đây.” Minh Hồ vội vàng dặn dò một tiếng, thoắt cái đã không thấy bóng dáng đâu.
Thế mà lại không dẫn Doãn Tịch Lạc theo.
Bạo quang mở ra, bao phủ lấy rừng núi, sắc trời tuyệt đẹp hiếm thấy của ráng chiều chiếu vào trong sơn động, lại bị ánh kiếm chém tan thành mảnh nhỏ.
Kim Tả Ngạn ngơ ngác: “Chúng ta không đi sao?”
“Ngươi thật là ngu ngốc, bây giờ toàn là cường giả đi trước, ngươi đấu lại bọn họ không?” Mộc Lăng Bắc vô tình cười nhạo hắn ta.
Doãn Tịch Lạc nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu giống như là chưa từng quen biết nàng, trước đây lá gan của tứ sư muội rất nhỏ, hôm nay lại có chút không giống, vậy mà dám cười nhạo Tiểu Ngạn luôn rồi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Mộc Lăng Bắc nói xong, đứng dậy, giơ tay che nắng, vươn cổ chú ý đến động tĩnh bên kia.
Ở nơi bạo quang ánh kiếm lẫn lộn, rõ ràng là đang hỗn chiến, tu vi như bọn họ mà qua đó thì chỉ sẽ làm vật hy sinh, hèn gì Minh Hồ lại không dẫn Doãn Tịch Lạc theo.
Nàng phải nghĩ cách để Doãn Tịch Lạc đi qua đó.
“Tam sư tỷ, chi bằng chúng ta cũng đi giúp sư phụ đi?”
Doãn Tịch Lạc quan tâm Minh Hồ nhất, chỉ cần có liên quan đến hắn ta, cho dù trước mặt có một cây dao thì nàng ta cũng sẽ đi.