Chương 30: Thật đau lòng (3)

Doãn Lạc Tịch là người có thiên phú, còn nhỏ mà đã tu vi đến Kim Đan kỳ, nếu không phải bị bệnh chế ngự, còn có thể đột phá đến Nguyên Anh. Tuy nói thân thể trúc cơ cường tráng hơn so với phàm nhân, nhưng suy cho cùng chưa hoàn toàn cởi bỏ thân phận phàm trần, cho nên nàng ta mang theo bệnh tật cũng sẽ khiến tu vi không thể thăng tiến được, ngược lại còn có nhiều hạn chế, trừ phi nàng ta đột phá đến Phân Thần kỳ, đến lúc đó thân thể chỉ bị ảnh hưởng ít.

Minh Hồ từ chối cho ý kiến, trầm mặc không nói.

Trên khuôn mặt Doãn Lạc Tịch lộ ra một tia khổ sở, ngón tay khẽ cuộn lên, dùng ống tay áo che lại nắm váy. Mọi người đều nói Minh Hồ Tiên Tôn coi trọng nàng ta nhất, nhưng không ai biết cho tới bây giờ hắn ta đối với nàng mặt không đổi sắc, có phải bởi vì nàng ta nhìn giống với cố nhân hắn ta luôn tâm niệm trong lòng?

Nàng ta không nói, quay đầu nhìn về phía chiếc linh thuyền màu trắng đang lao đến.

“Sư tỷ sư tỷ, tỷ không có sao chứ?” Kim Tả Ngạn mới tới gần linh thuyền, liền trở mình nhảy qua lan can, chạy đến trước mặt nàng ta, dò xét một trận từ trên xuống dưới.

“Ừm, không sao, bí cảnh này có dược liệu.” Doãn Lạc Tịch cười ôn nhu.

Minh Hồ thấy cảnh này, sắc mặt hơi trầm xuống, nàng ta nhanh chóng liếc nhìn Kim Tả Ngạn.

“Sư phụ.” Kim Tả Ngạn không tình nguyện chắp tay hành lễ.

Minh Hồ lạnh nhạt liếc nhìn hắn ta, ánh mắt hai người lập tức bén ra tia lửa trên không trung.

Kim gia và Doãn gia là thế giao, nhưng Doãn gia dần suy yếu, hiện tại gia chủ chỉ mới vừa tấn giai Phân Thần kỳ, không có Độ Kiếp kỳ ngồi trấn, không thể không đưa nữ nhi đến Hành Vân Tông bái sư, Kim Tả Ngạn rất không vui, hung hăng nháo một trận, không lâu sau cũng đi bái sư, ngày bái sư đó còn nháo đến long trời lở đất.

Nghe nói Kim Tả Ngạn làm đổ trà kính sư, làm ướt áo choàng của Minh Hồ, không thể giặt sách được, cũng không biết sao trà này rất lợi hại như vậy, đương nhiên, sau đó thay một ly mới kính sư, mấy chục cao thủ Độ Kiếp kỳ nỗ lực chuyển chủ đề mới quên đi chuyện xấu hổ này, cuối cùng Minh Hồ cũng nhận đệ tử.

Nguyên chủ có ký ức của chuyện này, nên khi Mộc Lăng Bắc nhớ đến tình cảnh đó, thiếu chút nữa cười thành tiếng.

“Xảy ra chuyện gì?” Kỷ Vân Diễm đang muốn thu linh thuyền lại, thấy trong mắt nàng thoáng qua một tia vui vẻ, rất khó hiểu.