Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đoàn Sủng Ma Giới

Chương 17: Đành lòng buông bỏ thứ yêu thích (6)

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Các ngươi cùng nhau đi tu luyện đi.” Bạch trưởng lão vô cùng hào phóng, vung tay lên, một linh thuyền nhỏ liền xuất hiện ở giữa không trung, cười tủm tỉm nhìn bọn họ: “Ta đưa các ngươi đến Thính Phong cốc.”

Thật ra thì trong thâm tâm của ông ta đang vô cùng luyến tiếc chiếc linh thuyền nhỏ của mình.

Thính Phong cốc được người ta đồn đại là nơi xuất hiện thần thảo, hiện tại có rất nhiều cao thủ trong thiên hạ đang tụ tập ở đó.

Mộc Lăng Bắc đương nhiên biết ông ta không có ý tốt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao nàng cũng muốn đoạt lấy thần thảo, để khỏi phải bôn ba mệt mỏi, nên nàng cười vui vẻ đồng ý: “Đa tạ Bạch trưởng lão.”

Nói xong, cô nhẹ nhàng vỗ vai Kim Tả Ngạn, khuôn mặt vốn dĩ đang dữ tợn của Kim Tả Ngạn thế mà lại bình tĩnh lại.

Hai vị trưởng lão cả kinh, liếc nhìn nhau, âm thầm suy đoán: Chẳng lẽ nàng thật sự học được tà thuật cổ trùng mà không cần thầy dạy dỗ?

Không chỉ có bọn họ hoài nghi, ngay cả Kỷ Vân Diễm cũng cau mày, bàn tay bên cạnh nắm lại rồi lại buông ra.

Cổ trùng là tà thuật, tuy rằng hắn ta cũng không phải là người tốt, nhưng dưỡng cổ là thứ khiến hắn khinh thường nhất.

Chiếc Linh thuyền từ từ được hạ xuống, Bạch trưởng lão còn chu đáo đặt một chiếc thang dài xuống, Mộc Lăng Bắc không sợ bọn họ dở thủ đoạn, dẫn đầu bước lên chiếc thang dài, quay đầu nhìn Kim Tả Ngạn.

Khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn của Kim Tả Ngạn nhăn nheo thành một đống, mặt mũi bầm tím, dáng vẻ muốn bao nhiêu ngoan ngoãn liền có bây nhiêu, đi theo nàng từng bước một không rời.

Đệ tử Kim gia thấy thế, cũng lần lượt đi theo, Kỷ Vân Diễm trầm tư liếc nhìn bóng dáng nhỏ nhắn vừa bước lên thuyền, rồi cũng đi theo.

Dưới ánh trăng, linh thuyền tỏa ra ánh sáng rực rỡ, dáng thuyền vô cùng nhẹ nhàng xinh đẹp, xung quanh dâng trào một luồng linh khí mạnh mẽ, bao phủ lấy toàn bộ con thuyền.

Các đệ tử của Hành Vân Tông đỏ mắt ghen tị. Tuy Bạch trưởng lão nhìn có vẻ rất hiền từ, nhưng thật ra lại là một người vắt cổ chày ra nước, bình thường còn keo kiệt với cả đệ tử thân truyền của mình, ngay cả Minh Hồ tiên tôn cũng rất yêu thích chiếc linh thuyền này, muốn lấy một pháp bảo khác ra đổi với ông ta, ông ta cũng không nể mặt, bây giờ lại tặng nó cho Mộc Lăng Bắc!

“Ngươi trái lại rất hào phóng.” Thôi trưởng lão thu kiếm vào vỏ, hừ lạnh một tiếng.

Linh thuyền này là pháp bảo cao cấp, tốc độ cực nhanh, càng hiếm là khả năng phòng thủ của nó cũng cực kỳ mạnh mẽ.
« Chương TrướcChương Tiếp »