Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đoàn Sủng Level Max: Tôi Trở Thành Quốc Bảo Ở Thú Thế

Chương 27: Thỏ trắng lớn thật tuyệt!

« Chương TrướcChương Tiếp »
"... Có gì đẹp đâu." Nghĩ đến cảnh tượng ngốc nghếch của mình vừa rồi bị ghi lại toàn bộ, Tiêu Tinh Tinh xấu hổ đến mức muốn đào đất chui xuống chôn mình. Nhưng cô vẫn nhịn, vì phải phối hợp với công việc kiểm tra định kỳ hằng ngày.

Kể từ khi vào viện nghiên cứu, mỗi tối trước khi ngủ đều có người chuyên trách đến ghi lại tình trạng cơ thể cô trong ngày. Có khi là Hoắc Lạc Tư đến, có khi là Luop đến, thường khiến Tiêu Tinh Tinh cảm thấy liệu viện nghiên cứu này có chỉ có hai người họ không. Nhưng Hoắc Lạc Tư giải thích với cô là: Để tránh lây nhiễm vi khuẩn giữa các chủng tộc khác nhau, càng ít động vật tiếp xúc với cô càng tốt nên tạm thời, công việc kiểm tra sức khỏe chỉ do anh và Luop phụ trách.

"Đến đây, há miệng ra."

Cô gái ngoan ngoãn há miệng, đèn pin quét một vòng trong khoang miệng, không phát hiện ra bất thường. Tiếp đến hạng mục tiếp theo—— Luop cầm lấy đôi tay cô đưa ra, xắn tay áo lên. Cô gái không né tránh, ngoan ngoãn như thể bất kể cậu ấy làm gì cô cũng sẽ chấp nhận hết vậy.... Chú thỏ trắng vẫn giữ nụ cười, đeo găng tay nắm chặt các ngón tay cô, mười ngón đan vào nhau, kiểm tra độ linh hoạt của cánh tay, cổ tay.

"Tốt... Ở đây cũng không có vấn đề gì, tiếp theo là ——"

Tiêu Tinh Tinh biết toàn bộ quy trình sẽ như thế nào, mặc dù vẫn hơi ngại ngùng nhưng vẫn nằm xuống, vén váy lên —— Cô gái nằm ngửa trên giường, sau khi vén váy lên, cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn chỉ còn mặc áo ba lỗ màu trắng sữa và quần bí ngô. Chiếc áo ba lỗ hơi xắn lên để lộ eo và rốn, vì căng thẳng nên hơi co lại thành một đường cong nhỏ.

"Tôi sẽ chạm vào em... Thư giãn nào."

Luop đưa tay chạm vào bụng cô gái rồi bắt đầu nhẹ nhàng ấn vào. Cậu ấy biết vị trí thắt lưng này là "vùng nhạy cảm" mà con người vẫn gọi, mỗi lần chạm vào chỗ này, cô gái đều không nhịn được co rúm lại, muốn tránh né sự đυ.ng chạm của cậu ấy.... Nhưng lâu dần, cô ấy dường như đã quen với sự đυ.ng chạm này, cùng lắm chỉ toàn thân run lên, từ mũi phát ra tiếng rêи ɾỉ nhỏ nhẹ.

Giống như bây giờ vậy——

“Ừm…”

Luop thích loại âm thanh giống như tiếng động vật con này, cũng thích dáng vẻ khóe mắt cô đỏ hoe, mỗi lần nhìn thấy, cậu đều không kiềm chế được nhịp tim của mình... nhưng may mắn thay, chỉ là nhịp tim.

Việc kiểm tra vẫn tiếp tục, đôi tay từ từ di chuyển lên từ bụng, chạm vào vị trí gần xương quai xanh.
« Chương TrướcChương Tiếp »