Chương 22: Sờ sờ đại lão!

Con người thực sự rất nhỏ bé, chỉ cao đến thắt lưng của y một chút, cảm giác như chỉ cần một tay là có thể bế cô lên được. Tuy nhiên, có thể là do y quá to, khi nhìn cô, y phải rất cố gắng. Vì vậy, sư tử đành phải ngồi xổm xuống, đưa tay về phía cô, mỉm cười nói: "Rất vui được gặp cô, cô gái loài người."

"..." Tiêu Tinh Tinh bị đôi mắt thú màu vàng cực kỳ hung dữ như vậy nhìn chằm chằm, hơi thở khựng lại, đưa tay nắm lấy bàn tay to lớn của y: "Tôi, tôi cũng vậy..."

Tay y lớn hơn tay cô rất nhiều và nhiệt độ cơ thể cũng nóng hơn, nóng rực.

Đây chính là con người sao... Ryan nhìn bàn tay nhỏ mềm mại dễ dàng bị mình bao trọn trong lòng bàn tay, không có lông, không có chất sừng cứng, càng không có móng vuốt và đệm thịt, trông trắng trẻo mịn màng, sờ vào giống như bông gòn trơn trượt, ngay cả móng tay cũng có màu hồng nhạt.

Không trách được người ta nói con người là "kho báu bị thế giới đánh mất", đối với động vật như họ, con người không chỉ sở hữu lớp da đẹp mà còn có bộ não thông minh vô song —— Vương quốc động vật có thể có được hiện trạng như ngày nay đều là nhờ di sản văn minh mà con người để lại mới có thể phát triển đến ngày nay, đối với một bộ phận người dân động vật, việc truy tìm dấu ấn lịch sử mà con người để lại đã trở thành bản năng khắc sâu trong bản tính.

Ví dụ như Hoắc Lạc Tư, lại ví dụ như y.

"Chủ nhiệm Hoắc Lạc Tư, tôi có thể ôm cô ấy không?"

Ryan đột nhiên hỏi. Mặc dù y là Tổng thống nhưng cũng không thể tùy tiện làm bừa, đặc biệt là trong việc đối xử với con người. Ở địa bàn của người khác, vẫn phải xin phép chủ nhiệm viện nghiên cứu mới được.

"Tổng thống, ngài đã khử trùng toàn thân, tất nhiên là được rồi —— Tất nhiên, ngài nên xin phép người trong cuộc hơn, chứ không phải tôi."

Hoắc Lạc Tư đẩy đẩy mắt kính, nói năng nghiêm túc, lạnh lùng như một con robot AI.

Ryan cười không để ý, nhìn lại cô gái loài người trước mặt. Ngồi ở vị trí cao lâu rồi, rất nhiều việc sẽ trở nên không cần thiết, chẳng hạn như nụ cười và giọng điệu dịu dàng, còn có câu hỏi cẩn thận sợ làm kinh động đến cô.

"Tôi có thể ôm em không? Tất nhiên, tôi sẽ rất nhẹ nhàng, sẽ không làm em đau."

Đã rất lâu rồi Ryan không cười một cách ấm áp như vậy, nếu các chính trị gia nước khác nhìn thấy, không biết có nghĩ rằng mình bị cận nặng thêm không.

Tiêu Tinh Tinh: Cô có quyền từ chối không?

Tất nhiên, cho dù có thì cô cũng không dám từ chối... Đó là sư tử lớn đó! Con người sinh ra đã sợ hãi những loài động vật có kích thước lớn hơn mình, huống chi là Tiêu Tinh Tinh gà mờ này.