Chương 20: Giật mình! Gặp mặt lãnh đạo!

Sau vài ngày ở chung, Tiêu Tinh Tinh càng ngày càng thích anh chàng thỏ trắng vừa dịu dàng vừa đáng yêu này, mặc dù cậu ấy cao hơn và khỏe hơn cô nhưng không ảnh hướng đến việc cô đánh giá cậu ấy là đáng yêu.

Cô gái bước về phía cậu ấy, bước chân rất nhẹ nhàng, như thể không thể chờ đợi được vậy —— Sau đó, cô đứng trước mặt cậu ấy, nghiêng đầu, đôi mắt ướŧ áŧ dường như đang chờ được khen ngợi.

"Em thật đáng yêu, giống như búp bê loài người được bán bên ngoài vậy."

Luop bị đôi mắt như vậy của cô bé loài người nhìn chằm chằm, cảm thấy nhịp tim lại bắt đầu tăng nhanh. Nhưng lần này... cậu ấy đã chuẩn bị rất đầy đủ, tuyệt đối sẽ không mất bình tĩnh giống như lần trước nữa!

Cậu ấy ngồi xổm xuống, giúp cô gái chỉnh lại chiếc nơ bướm bị lệch trước ngực, đôi mắt hồng nhạt cong cong nheo lại, càng giống hai cánh hoa anh đào mềm mại.

"Một con người đáng yêu như Tinh Tinh, tôi nghĩ ngay cả tổng thống cũng sẽ bị em làm tan chảy mất."

Tiêu Tinh Tinh: "..."

Khoảnh khắc đó, nụ cười đông cứng lại.

Cậu ấy nói gì cơ? Tổng thống!?

Thật sự là đi gặp lãnh đạo quốc gia sao!??

...

Để một người mắc chứng sợ xã hội nặng đi ra ngoài gặp người ta đã là chế độ khó, mà người mà cô sắp gặp lại là Tổng thống —— đây chính là chế độ địa ngục siêu cấp vô địch!

Tiêu Tinh Tinh là người mà ngay cả khi bị giáo viên chủ nhiệm gọi đến văn phòng cũng có thể sợ đến run rẩy, bây giờ lại nói để cô đi gặp một nhân vật lớn như vậy... Bây giờ cô chết tại chỗ còn kịp không?

"Đừng, đừng sợ như vậy. Tổng thống thực sự không đáng sợ như vậy đâu..."

Luop đối với cô gái loài người đã trở thành vật trang trí trên tay mình này thật sự là không có cách nào, vừa buồn cười vừa bất lực.

Cô cứ ôm chặt cánh tay cậu ấy như vậy, đi một bước lại lê một bước, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc nhưng rất rõ ràng, chỉ là do quá sốt ruột.

Mặc dù nói như vậy rất kỳ lạ nhưng Luop cảm thấy đôi mắt đỏ hoe của cô còn giống thỏ hơn cả cậu ấy.

"Tôi, tôi không biết khi gặp Tổng thống... thì phải nói gì... phải, phải làm sao..."

Giọng cô run rẩy, trong đầu thoáng hiện lên vài gương mặt của Tổng thống và lãnh đạo một số quốc gia thường xuất hiện trên bản tin —— chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ căng thẳng đến mức muốn nôn ra ngoài!

"Yên tâm đi, tổng thống rất tốt tính, đến lúc đó dù em không nói gì thì ngài ấy cũng không giận đâu." Khi Luop nói lời này, những nhà nghiên cứu khác đi theo phía sau cũng nghe thấy, họ đều lộ ra vẻ mặt phức tạp —— đúng là Tổng thống rất tốt tính, từ khi nhậm chức đến nay, chỉ trong vòng ba tháng, t đã dùng quyết tâm như sấm sét để trấn áp các thế lực tội phạm và khủng bố đã bao vây khu vực xung quanh Ammonia trong nhiều thập kỷ, tính tình tốt đến mức các nhà lãnh đạo nước ngoài chỉ cần nhìn thấy y là toàn thân run rẩy, cúi đầu khom lưng.

Nhưng không thể phủ nhận rằng, tổng thống Ryan thực sự là một nhà lãnh đạo quốc gia vô cùng vĩ đại.