Chương 10: Bị bắt đi như quốc bảo!

Con người nhỏ bé chắc hẳn sợ lắm, bị nhiều động vật vây quanh như vậy, mặc dù không làm nhân loại nhỏ bé bị thương nhưng chắc chắn cũng bị dọa sợ chết khϊếp.

Tiêu Tinh Tinh không biết rằng, khi cô buồn ngủ đến mức gật đầu liên tục, các nhà nghiên cứu ngồi vây quanh cô rục rịch kích động muốn chụp ảnh, nếu không phải Hoắc Lạc Tư ngồi bên cạnh bôcng tỏa ra hơi lạnh như tủ lạnh thì có lẽ khuôn mặt khi ngủ của cô sẽ ngay lập tức được các nhà nghiên cứu này dùng làm hình nền.

"Tôi có thể tự đi..."

Mặc dù cô thực sự rất mệt, bụng cũng rỗng tuếch nhưng cô không tiện để một người lạ bế... Mặc dù thực ra cậu ấy là một con thỏ.

"Vậy thì để tôi dắt cô nhé, lại đây."

Cậu ấy đưa tay ra, những ngón tay trắng muốt, mu bàn tay phủ một lớp lông tơ nhạt, lòng bàn tay thì hồng hào mềm mại, giống như một lớp đệm thịt.

Tiêu Tinh Tinh cẩn thận nắm lấy, mềm mại, giống như đệm thịt ở chân mèo.

Cô vừa chạm vào tay cậu ấy thì lập tức bị cậu ấy nắm ngược lại, nhà nghiên cứu thỏ trông có vẻ yếu đuối nhưng bàn tay vẫn lớn hơn cô một vòng, dễ dàng bọc lấy tay cô.

"Đi thôi."

Cô đi qua rất nhiều cánh cửa, trước khi vào nhà còn bị một nhà nghiên cứu nữ lột sạch quần áo và thay cho cô một bộ váy mới, nhà nghiên cứu thay quần áo cho cô là một con thiên nga trắng, sau khi thấy cô mặc một chiếc váy dài bằng ren trắng tinh thì dường như kích động đến mức sắp khóc, hai mắt nhỏ chớp chớp, nước mắt lưng tròng.

"Ôi... Tôi đã làm quần áo cho con người nhiều năm như vậy, không ngờ có một ngày được con người mặc vào thật... Tôi chết cũng không hối tiếc!"

Giọng nói lẩm bẩm của cô ấy không hiểu sao lại có chút âm điệu kỳ lạ, Tiêu Tinh Tinh đoán quê cô ấy có lẽ là ở vùng đất của người Nga, khẩu âm thật nặng.

"Con người nhỏ bé, cô thật xinh đẹp!" Nhưng khi nói chuyện với cô thì khẩu âm lại không còn nữa, cô gái thiên nga mỉm cười nhìn cô, vẫn lấp lánh nước mắt: "Tôi rất muốn ôm cô... Ồ nhưng nếu bị chủ nhiệm biết thì chắc chắn tôi không thể tiếp tục làm việc ở đây!"

Ở riêng với phụ nữ sẽ khiến Tiêu Tinh Tinh thoải mái hơn rất nhiều. Khi cô gái thiên nga vẫn đang chỉnh sửa váy áo giúp cô, cuối cùng cô cũng hỏi ra được thắc mắc của mình: "Cái kia... Tôi có thể hỏi một chút, tại sao mọi người lại thích con người như vậy?"

Cô thiên nga nhìn cô gái loài người này qua gương, mái tóc đen bóng bồng bềnh, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào và đôi mắt đen láy luôn trong veo sạch sẽ... Chỉ nhìn từ vẻ ngoài thôi cũng thấy đáng yêu như vậy, huống chi là...