“Tiểu Cáp Tử, Bánh Gạo Nhỏ đâu?”
“Anh ấy về rồi, trước khi ông nội về, nhóc tạm thời ở với tôi.”
Về chuyện anh trai là tổng giám đốc của tập đoàn Tam Thành, Mộ Khương Qua chưa từng nói với ai.
Người đại diện Triệu Hiền Vũ luôn nghĩ cậu là con của một gia đình bình thường.
Trong lúc Mộ Khả Tây đang ăn đùi gà, Triệu Hiền Vũ kéo Mộ Khương Qua ra ban công: “Ngày mai cậu đi đóng phim, cậu muốn mang theo cô bé?”
“Đúng vậy, chẳng lẽ để nhóc con đó ở nhà một mình sao?”
“Đương nhiên không được! Cô bé còn nhỏ, lỡ té ngã hay bị thương thì sao?”
“Vậy... Cá mặn, anh kéo tôi ra đây rốt cuộc là muốn nói gì?”
Triệu Hiền Vũ hạ giọng: “Ngày mai phim trường có người hỏi cô bé là ai, cậu đừng nói là cô của cậu, cứ nói là con của họ hàng xa đi.”
“Biết rồi.”
“Ủa? Sao cậu không hỏi tại sao?”
“Cần hỏi sao? Tôi cũng không ngốc, ngay cả ông nội tôi cũng cảm thấy chuyện này khó nói, giấu tôi nhiều năm như vậy. Tôi không muốn phóng viên vì chút nhiệt mà đào bới chuyện nhà tôi.”
Ngày hôm sau, Mộ Khương Qua lái xe đưa Mộ Khả Tây đến phim trường, nghe cô bé hưng phấn “Oa oa oa”.
Buổi sáng không có cảnh quay của cậu, cậu dẫn Mộ Khả Tây đi dạo một vòng, thu hút một đám fan.
Không phải fan của Mộ Khương Qua, mà là của Mộ Khả Tây...
“Oa! Cô bé đáng yêu quá, mọi người thấy cô bé mà Khương Qua dẫn theo không? Nghe nói là con của họ hàng, trông giống như búp bê Tây Dương vậy á, đáng yêu muốn chết!”
Nhân viên bàn luận: “Vốn dĩ tôi nghĩ Trần Nguyệt Nguyệt đã rất đáng yêu rồi, nhưng so với cô bé này thì...”
“Nguyệt Nguyệt không năng động bằng cô bé, đôi mắt của cô bé giống như có sao vậy á, sáng lấp lánh, hơn nữa còn rất to tròn!”
“Đúng vậy, tôi còn tưởng chỉ có nhân vật truyện tranh mới có đôi mắt to như vậy.”
Trần Nguyệt Nguyệt là một ngôi sao nhí nổi tiếng.
Cô bé bảy tuổi, trong bộ phim cổ trang thần tượng “hỏi Trường An” đóng vai Ngụy Trường Bình, em gái của nam chính Ngụy Trường An do Mộ Khương Qua thủ vai.
Cô bé đang vào phòng hóa trang, đúng lúc nghe thấy mọi người bàn luận về mình, không khỏi dừng lại.
“Hừ!” Không nghe gì hết, Trần Nguyệt Nguyệt giận dữ dậm chân, quay người chạy ra ngoài.
Người đại diện vội đuổi theo: “Nguyệt Nguyệt, đừng nghe những người đó nói bậy, em đáng yêu nhất!”
“Em muốn xem cô bé đó trông thế nào, chắc là ở chỗ anh Khương Qua.” Trần Nguyệt Nguyệt túm tay người đại diện.
“Đi với em.”
Mộ Khương Qua đang trang điểm trong phòng hóa trang riêng.
Cậu nhìn trong gương, thấy Mộ Khả Tây đang ngồi trên ghế sofa ăn vặt, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
Những đồ ăn vặt là nhân viên đưa cho cô bé.
Mộ Khả Tây xé kẹo, đưa đến miệng Mộ Khương Qua: “Tiểu Cáp Tử anh ăn đi, đường ngọt lắm.”
“Tôi không ăn, nhưng nhóc cũng ăn ít thôi, ăn nhiều sẽ sâu răng, đau lắm.”
“Được rồi.” Cô bé ngoan ngoãn nói.
“Khả Tây ăn một cái nữa thôi.”
“Đáng yêu quá...”
Các trợ lý nữ đều mỉm cười, muốn bế cô bé lên thơm thơm, hôn hôn.
Có người nửa đùa nửa thật nói: “Nếu để Khả Tây diễn Trường Bình quận chúa, chắc chắn Raitings sẽ cao gấp đôi.”
“Diễn xuất phải cần kỹ thuật!” Một giọng nói của trẻ con vang lên ở cửa.
“Không phải cứ trông đẹp là sẽ diễn được.”
Trần Nguyệt Nguyệt vừa nói vừa bước vào phòng trang điểm, vừa nhìn thấy Mộ Khả Tây liền ngẩn người một chút.
Là nhỏ sao?
Cô bé mà mọi người nói là đáng yêu hơn mình.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng đối phương thật sự rất xinh đẹp!
Trần Nguyệt Nguyệt nhìn chằm chằm vào mặt Khả Tây.
Hôm nay Mộ Khương Qua đã đưa Khả Tây đến trường quay, cũng đã làm cho bé một kiểu tóc mới.
Chiếc váy đỏ rượu làm nổi bật làn da trắng như sữa, mái tóc nâu được uốn thành lọn sóng lớn, kết hợp với chiếc mũ rộng vành, trông vừa đáng yêu vừa thời thượng.