Nói cách khác, xung quanh không có ai bảo vệ cô bé?
"Vậy cô bé đâu rồi? Đi đâu rồi?"
Mộ Tư Niên hoảng hốt, không kìm được, giọng nói cũng lớn hơn.
Hỏi liên tiếp mấy người, mọi người đều không nhớ cô bé rời đi lúc nào.
Chỉ có một bảo vệ nhìn thấy: "Cô bé đi cùng ba."
"Ba? Có già không?"
"Không già, mặc dù anh ta đội mũ bóng chày, tôi không nhìn rõ mặt, nhưng chắc chắn là người trẻ! Phải rồi, anh ta mặc áo màu tím, quần cũng màu tím, chắc rất dễ tìm."
Mộ Tư Niên thở dốc, nắm chặt tay: “Bọn họ đi đâu rồi?"
"Qua đường rồi đi về phía đối diện, sau đó thì không biết nữa, nhưng không đi xa lắm, khoảng mười mấy phút."
Vừa nói xong, Mộ Tư Niên vội vàng rời khỏi trung tâm thương mại.
Trong đầu toàn là hình ảnh Mộ Khả Tây đáng yêu, ngây thơ, giọng nói mềm mại gọi hắn là "Bánh Gạo Nhỏ".
"Bánh Gạo Nhỏ... Khả Tây kể chuyện cười cho anh nghe nhé... Một ngày, con hươu bị lạc trong rừng..."
Giọng nói trong trẻo ngây thơ của cô bé không ngừng vang lên trong đầu.
Chết tiệt! Chết tiệt chết tiệt chết tiệt!
Mộ Tư Niên phát điên nghĩ, nhóc con không thể xảy ra chuyện gì! Tuyệt đối không thể!
Bên kia đường có hai con đường, một dẫn đến quảng trường thành phố, rất đông người và nhộn nhịp.
Con đường còn lại dẫn đến biệt thự của những người giàu, hoàn toàn ngược lại với con đường đối diện, vì là nơi người giàu thỉnh thoảng ở lại, nên bình thường rất ít người qua lại.
Mộ Tư Niên nhớ lại tin tức về vụ án gϊếŧ người gần đây, địa điểm chính là ở khu biệt thự của người giàu.
Tên sát nhân biếи ŧɦái liên tiếp gây án đã đưa một bé gái tám tuổi đi vào biệt thự không người ở, đâm mù đôi mắt cô bé... Tên tội phạm này rất tàn nhẫn, hiện tại vẫn đang lẩn trốn.
Trong đầu Mộ Tư Niên hiện lên đôi mắt màu hổ phách của Mộ Khả Tây, nghĩ đến việc đôi mắt ấy có thể bị đâm mù, tim hắn đau như bị cắt.
Biệt thự xây trên sườn đồi, tổng cộng hơn chục ngôi nhà hầu như không có đèn.
Khi Mộ Tư Niên đến nơi, hắn nhìn thấy bóng dáng màu tím kéo một cô bé đi qua góc đường dưới ánh đèn.
Tìm thấy rồi!
Tên biếи ŧɦái chết tiệt...
Ánh mắt Mộ Tư Niên sắc bén, nắm tay kêu "rắc rắc".
Hắn lao tới bóng dáng màu tím với tốc độ nhanh nhất, không nói lời nào, tung một cú đấm.
Đối phương bị đánh trúng, ngã nhào xuống đất.
"Bánh Gạo Nhỏ?" Cô bé kinh ngạc kêu lên, thấy Mộ Tư Niên còn định ra tay, vội ngăn lại.
"Bánh Gạo Nhỏ, sao anh lại đánh Tiểu Cáp Tử vậy? Ba bảo trẻ hư mới đánh nhau."
Tiểu Cáp Tử? Không phải là...
Mộ Khương Qua sao?Mộ Tư Niên dùng một tay giật mũ lưỡi trai của người đàn ông áo tím, lộ ra mái tóc xoăn đen nâu.
Làn da trắng như tuyết, đôi mắt hoa đào dưới hàng mi dài dường như say mà lại không say, làm say đắm lòng người.
Dung mạo tuấn tú của đối phương giống như một mỹ nam bước ra từ trong truyện tranh.
“Thật sự là cậu?” Mộ Tư Niên kinh ngạc nói: “Mộ Khương Qua tại sao cậu…”
“Tôi mới muốn hỏi anh vừa rồi phát điên cái gì vậy? Anh không biết tôi sống bằng khuôn mặt này à?”
Mộ Khương Qua là em trai của Mộ Tư Niên, năm nay hai mươi ba tuổi, là một ngôi sao nổi tiếng.
Cậu đứng dậy xoa bên má bị đánh đau, sau đó lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh khuôn mặt mình.
“Không phải chứ? Khóe miệng cũng bị đánh bầm luôn rồi, ngày mai tôi còn phải chụp ảnh tạo hình mới cho phim, bị cá mặn thấy chắc chắn sẽ làm lớn chuyện…”
Mộ Tư Niên ngắt lời cậu: “Được rồi được rồi, trước tiên cậu nói xem tại sao cậu lại ở đây?”
“Còn tại sao nữa, tôi sống ở đây mà. Kia là nhà của tôi.” Tay chỉ một hướng.