Chương 27

Ba người đàn ông nhìn nhau.

Gạt người! Ông nội nói dối cũng quá tùy tiện rồi, được không?

Khoan đã! Mộ Tư Niên nhận ra điểm mấu chốt: “Khả Tây, nhóc nói hôm qua nhóc nói chuyện điện thoại với ông… Không, nhóc nói chuyện điện thoại với ba nhóc?”

Mộ Khả Tây vui vẻ gật đầu: "Dạ dạ."

Mộ Tư Niên thấp giọng nói: "Xem ra tôi nói đúng rồi, người đưa Khả Tây đi chính là thuộc hạ của ông nội."

"Nhưng Cá Mặn nói người theo dõi Khả Tây là một người ăn xin lôi thôi mà." Mộ Khương Qua vẫn không dám tin.

"Chỉ là ngụy trang thôi, có lẽ là ông nội dặn dò." Mộ Tư Niên đoán.

"Lúc cậu ở đoàn phim, có thể người đó cũng giả làm nhân viên trộn lẫn vào."

"Cũng có khả năng."

Hai người thảo luận một lúc, sau đó hỏi cô bé: "Người đưa nhóc đến đây có nói gì không?"

"Không có, hình như chú ấy không biết nói, chỉ biết gật đầu lắc đầu, Khả Tây đưa bánh bao thịt cho chú ấy ăn, chú ấy đưa điện thoại cho Khả Tây, trong điện thoại có giọng của ba, bảo em đi theo chú ấy."

"Vậy là nhóc theo chú ấy đến đây?"

Mộ Khả Tây cười nói: "Đúng vậy, ba nói đây là nhà của Tiểu Tống Tử, bảo em ở đây chờ Tiểu Tống Tử về, Khả Tây ngoan ngoãn ở đây, chú ấy ở với em lâu lắm mới đi."

Mộ Tư Niên vừa định hỏi tiếp thì bị Mộ Chung Luân cướp lời: "Ông già bảo nhóc đến nhà tôi làm gì? Sao ông ấy biết mật mã nhà tôi? Còn chuyện hôm nay tôi về nước..."

Chưa kịp nói hết, bả vai bị Mộ Khương Qua vỗ một cái: "Anh còn không năng lực của ông nội sao? Ông ấy muốn điều tra anh thì anh như người vô hình, làm gì có chuyện riêng tư?"

"Từ trước đến giờ vẫn thế..." Nhớ lại những ký ức không vui, Mộ Chung Luân tức giận đá vào ghế.

“Đúng là chịu không nổi mà!"

Nói xong, anh quay sang nhìn Mộ Khả Tây, mặt hầm hầm: "Tóm lại! Đây là nhà tôi, là tôi tự xây, không liên quan gì đến nhà họ Mộ, không phải ai cũng có thể ở đây được!"

Cô bé chu mỏ, vẻ mặt ấm ức: "Nhưng ba nói..."

"Tôi không quan tâm ba nhóc nói gì, tôi đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Mộ từ lâu rồi, sẽ không coi nhóc là cô của tôi, càng không thể lãng phí thời gian chăm sóc nhóc."

Giọng điệu của Mộ Chung Luân như ăn phải thuốc nổ.

Cứ tưởng cô bé nghe xong sẽ "oa oa" khóc to, sau đó ghét bỏ mình, đi theo Mộ Khương Qua hoặc Mộ Tư Niên, không ngờ cô bé lại vui vẻ vỗ tay: "Woa woa!"

Woa? Nha đầu này woa cái gì?

Mộ Tư Niên và Mộ Khương Qua cũng không hiểu.

Dù hiểu lý do Mộ Chung Luân tức giận, biết anh giận ông nội, nhưng cảm thấy anh nói quá đáng như vậy, trong lòng còn đang nghĩ làm sao để an ủi Mộ Khả Tây bị giận chó đánh mèo, không ngờ cô bé lại hoàn toàn không sao.

Không chỉ không buồn, mà còn rất vui vẻ.

"Tiểu Tống Tử giống y như lời ba nói."

Mộ Chung Luân sững sờ: “Cái gì?"

"Ba nói chắc chắn Tiểu Tống Tử sẽ rất giận, nhưng chỉ cần Khả Tây nói lại những lời của ba, Tiểu Tống Tử sẽ cho Khả Tây ở lại."

Mộ Khương Qua tò mò: "Nói đi nói đi, ông nội bảo Khả Tây nói gì?"

"Khụ khụ!"

Cô bé hắng giọng.

Cô bé bắt chước cách nói và giọng điệu của ba: "Con dám không cho Khả Tây ở lại, ta sẽ kể chuyện hồi mẫu giáo con bị con gái bắt nạt đến mức khóc nhè, sau đó trong hội thao tiểu học..."

"Đừng—đừng nói nữa!"

Giọng to đến mức làm trần nhà rung lên.

Chuyện gì mà có thể làm Mộ Chung Luân kích động như vậy?

Mộ Khương Qua tò mò không chịu nổi, kéo cô bé: "Đừng để ý anh ta, Khả Tây tiếp tục nói đi, trong hội thao tiểu học làm sao?"

Cô bé vừa mở miệng, đột nhiên bị Mộ Chung Luân bế lên.