Chương 25

Phòng khách lầu một rộng rãi và sáng sủa.

Trên nền gạch men sứ màu đen lấm tấm vết rạn nứt, một bức tường được trang trí bằng các bể cá chứa đủ loại cá biển đẹp đẽ với màu sắc và hình dạng đa dạng, trông như một thủy cung thu nhỏ.

Mộ Khương Qua kinh ngạc cảm thán: “Oa, anh sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy, cá trong phòng này sao có thể sống được vậy?”

“Khoảng thời gian tôi không ở đây, có thuê một quản lý mỗi ngày sẽ đến cho cá ăn.”

Mộ Chung Luân tựa như thuận miệng nói: “Lúc đầu nhìn thấy đứa nhỏ này, rôi tưởng là con gái của quản lý, gọi điện thoại hỏi, kết quả anh ta vừa đến, nói cô bé này là con riêng của một đại minh tinh nào đó.”

“Cho nên anh mới gọi điện thoại cho tôi?”

“Nếu không thì sao? Nếu không phải tôi không có hứng thú với giới giải trí, làm sao có thể biết cậu có đứa con gái lớn như vậy?”

Mộ Khương Qua cạn lời nói: “Không biết tôi có thể hiểu lầm tôi khai gian tuổi thì không nói, nhưng chẳng lẽ anh không biết tôi mới 23 tuổi? Có thể có con lớn như vậy hả?”

Mộ Chung Luân ngồi xuống ghế sofa: “Ai biết có phải 16 tuổi cậu đã có quan hệ không chính đáng với bạn nữ cùng lớp hay không?”

“Fuck! Làm ơn, tôi cũng không phải là là, từ cấp ba đã có bạn gái, một người tiếp một người…”

“Được rồi, đừng lạc đề nữa! Trước tiên nói cho tôi biết, nó không phải con gái ngươi, vậy rốt cuộc là ai?”

“Vừa rồi Mộ Tư Niên đã nói với anh rồi mà? Đây là con gái của ông nội, cũng chính là cô của chúng ta.”

“Cái gì? Con gái của ông già?”

Giật mình, Mộ Chung Luân dùng một tay xách Mộ Khả Tây lên như mèo con: “Đùa gì vậy, cậu nói đứa nhỏ này là cô của tôi?”

“Sự thật chính là như vậy.”

“Tôi không tin, có bằng chứng gì không?”

Mộ Khương Qua hỏi lại: “Tôi cần thiết phải lừa anh sao?”

Hai người họ một lời qua một lời lại, Mộ Tư Niên vẫn không nói gì, hắn dựa vào sofa, mệt mỏi xoa xoa huyệt Thái Dương, tựa hồ đang nhắm mắt dưỡng thần.

Mộ Chung Luân kéo Mộ Khả Tây lại gần một chút, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của bé: “Này, tiểu quỷ, ba nhóc là ai?”

Bé con dẩu dẩu cái miệng nhỏ nhắn lên: “Khả Tây nói với Tiểu Tống Tử rất nhiều rồi, em gọi ‘Khả Tây’, không gọi ‘tiểu quỷ’.”

Mộ Chung Luân khó chịu gãi gãi đầu: “Tôi cũng nói rất nhiều lần, nhóc đừng gọi tôi là ‘Tiểu Tống Tử’ nữa được không?”

Cô bé trong tay anh lắc đầu: “Không được, ba nói anh là ‘Tiểu Tống Tử’, vậy anh chính là ‘Tiểu Tống Tử’.”

Hai người họ đã đối thoại như vậy cả một buổi sáng, lúc đầu Mộ Chung Luân hiểu lầm “ba” trong miệng cô bé là Mộ Khương Qua, còn tưởng Mộ Khương Qua bị động kinh.

Không nghĩ tới ba người ta lại là ông nội của mình…

Mộ Chung Luân phát điên: “Tiểu quỷ, không phải… được được, Khả Tây, ba nhóc còn nói gì khác không?”

“Khác?” Cô bé chớp chớp mắt, sau đó cười hồn nhiên.

“Đúng rồi! Ba còn nói lúc nhỏ Tiểu Tống Tử rất nhỏ con, vô cùng nhát gan, 6 tuổi còn thường xuyên đái dầm…”

Chưa kịp nói hết, cái miệng nhỏ của cô bé bị một bàn tay to của người đàn ông che lại.

Tay đối phương lớn hơn mặt cô bé.

Che như vậy, cả đôi mắt của Khả Tây cũng bị che khuất.

Lúc này, hai người đàn ông khác trên sofa…

Mộ Tư Niên gần ngủ lập tức tỉnh lại, hắn khom người, cúi đầu xuống, bả vai rộng lớn run run, rõ ràng đang cố nhịn cười.

Mộ Khương Qua thì cười phá lên: “Phốc —— ha ha ha ha ha ha…”

Tiếng cười to làm Mộ Chung Luân vốn đã đỏ mặt lại càng thêm đỏ.

“Cười đủ chưa?”

Người đàn ông vừa xấu hổ vừa tức giận.

Anh buông tay ra, Mộ Khả Tây lại tiếp tục nói: “Đúng rồi! Ba còn nói Tiểu Tống Tử lúc còn nhỏ…”