Chương 23

Mức độ quan tâm của hắn dành cho Khả Tây cũng không kém gì Mộ Khương Qua, nhưng tâm lý của hắn mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Trước đó, trong điện thoại, cảnh sát đã nói phải chuẩn bị tâm lý, vì cái chết của cô bé rất thảm khốc.

"Có lẽ là cùng một hung thủ gϊếŧ người." Cảnh sát hình sự đã chuẩn bị xong việc chụp ảnh hiện trường.

Bọn họ bàn luận: “Tôi nghĩ nên xử lý cùng với vụ trước."

Thi thể được đặt trên cáng, bị che bởi một tấm vải trắng.

"Anh biết đặc điểm nào trên cơ thể cô bé không?" Khi đi đến bên cạnh cáng, Mộ Tư Niên được thông báo.

"Do mắt của nạn nhân bị đâm mù, diện mạo có thể khó nhận diện."

Lúc này, Mộ Khương Qua người đến chậm hơn một chút, nói: "Dưới xương đòn của Khả Tây hai centimet có một nốt ruồi đỏ, mấy ngày nay tôi tự tay thay đồ cho cô bé nên rất chắc chắn."

Mỗi bước đi gần như dốc hết sức lực của cậu, cậu đi đến bên cạnh thi thể, mắt nhìn chằm chằm tấm vải trắng.

Không thể nào, Khả Tây không thể xảy ra chuyện được, cô bé còn quá nhỏ, quá đáng yêu, quá ngây thơ, tràn đầy sự tò mò vô hạn về thế giới này, cô bé không thể gặp phải chuyện đáng sợ như thế.

Vài giây trôi qua như cả thế kỷ.

Tấm vải trắng từ từ được kéo lên.

Không...

Không phải...

Không phải Khả Tây...

Một cảm giác khó tả, rõ ràng trước mắt là một thi thể của một cô bé bị sát hại dã man, nhưng trong lòng lại không thể tiếc thương, mà ngược lại, còn cảm thấy nhẹ nhõm.

May mà… không phải Khả Tây!

Dù ích kỷ nhưng lại không thể trách được.

Mộ Tư Niên và Mộ Khương Qua cùng thở phào nhẹ nhõm.

Cảm giác căng thẳng trong giây lát được thả lỏng, Mộ Khương Qua lùi lại hai bước, gần như muốn ngồi bệt xuống đất.

Mộ Tư Niên kịp thời đỡ lấy cậu.

Trở lại xe, hai người vẫn còn chút thất thần.

Một lát sau, Mộ Khương Qua mới bình tĩnh lại: "Nói mới nhớ... Khả Tây đang ở đâu? Người của anh không tìm thấy gì sao?"

"Không có, như vậy cho thấy kẻ bắt cóc Khả Tây không chỉ tránh được tất cả camera giám sát mà còn trốn thoát khỏi những xã hội đen đang lùng sục khắp ngõ ngách, có thể sao?"

Lúc này, trong đầu Mộ Tư Niên chợt lóe lên một ý nghĩ: "Có khi nào người bắt Khả Tây là người của ông nội không?"

"Không, không thể nào?" Mộ Khương Qua tỏ vẻ khó hiểu.

"Sao ông nội lại âm thầm bắt con bé đi?"

"Ông nội đã đưa Khả Tây đến văn phòng của tôi mà không nói một lời nào."

Mộ Khương Qua không muốn đoán mò nữa, định thử gọi cho ông nội, thì điện thoại đã reo lên.

Hiển thị cuộc gọi là "Mộ Chung Luân".

Dạo này đúng là toàn gặp chuyện quái lạ!

Anh em đã mấy năm không liên lạc đột nhiên lần lượt xuất hiện.

Mộ Chung Luân ba mươi mốt tuổi, lớn hơn Mộ Khương Qua tám tuổi, xếp thứ hai trong sáu anh em nhà họ Mộ.

Người bình thường đa số không biết tên này, nhưng trong giới kiến trúc sư thì "Mộ Chung Luân" là cái tên không ai không biết.

Tại các triển lãm quốc tế về kiến trúc và nghệ thuật tổ chức khắp nơi trên thế giới, anh giành được vô số giải thưởng.

Là đại diện của trường phái kiến trúc tiên phong, đồng nghiệp trong giới đánh giá anh rất cao.

Báo Quang Minh từng đăng bài nhận xét về anh: "Ngài Mộ có sự tưởng tượng về không gian táo bạo phi thường, những công trình dưới ngòi bút của anh không chỉ là một tòa nhà, một bảo tàng, mà còn là những tác phẩm nghệ thuật khiến người ta kinh ngạc."

Những thiết kế đặc trưng của anh hiện diện khắp nơi trên thế giới, bao gồm trung tâm mua sắm, nhà ở, công viên, bảo tàng, ngân hàng, khách sạn, v.v.

Nếu nhớ không nhầm, Mộ Chung Luân đang ở Paris, sao lại đột nhiên gọi cho mình?