Triệu Hiền Vũ cảm thấy vô cùng hối hận: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không ngờ chỉ trong lúc gọi một cuộc điện thoại, Khả Tây đã biến mất. Khương Qua, tôi xin lỗi cậu.”
Xin lỗi có ích gì? Xin lỗi có thể khiến Khả Tây an toàn vô sự không? Không thể...
Trong đầu Mộ Khương Qua chỉ nghĩ đến Khả Tây.
“Tiểu Cáp Tử...” Giọng nói ngọt ngào hơn cả mật.
“Tiểu Cáp Tử biết không? Ba nói em và Tiểu Cáp Tử giống nhau nhất, đều là những đứa nhỏ thích cười.”
Cậu không thể để cô bé xảy ra chuyện!
Mộ Khương Qua lao ra khỏi đồn cảnh sát, lái xe phóng đến trụ sở tập đoàn Tam Thành, bất chấp bảo vệ ngăn cản, đi thẳng đến văn phòng tổng giám đốc.
“Xin lỗi, nếu không có hẹn trước, xin rời đi được không? Tổng giám đốc của chúng tôi không phải ai cũng có thể muốn gặp là gặp. Nếu anh còn tiếp tục như vậy, chúng tôi sẽ báo cảnh sát.”
Thư ký đứng chắn trước người cậu.
Trong tòa nhà trụ sở, rất nhiều nhân viên đi qua dừng bước lại, tò mò nhìn về phía Mộ Khương Qua.
“Nhìn kìa, người đó không phải là Khương Qua sao?”
“Đúng là Khương Qua, kỳ lạ, sao cậu ta lại ở công ty chúng ta?”
“Này này, cậu ta quen tổng giám đốc chúng ta hả?”
“Không phải sáng nay bị đào ra rất nhiều scandal sao, nên bây giờ cậu ta muốn cầu cứu tổng giám đốc của chúng ta?”
Những lời chế nhạo lập tức vang lên: “Nằm mơ đi! Tổng giám đốc của chúng ta đang bận ký hợp đồng với công ty Bắc Âu, đâu có thời gian lo chuyện của một ngôi sao chứ?”
Mộ Khương Qua không để ý đến những lời bàn tán đó.
Cậu đẩy thư ký ra, lớn tiếng gọi về phía phòng họp: “Mộ Tư Niên ra đây! Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh! Mộ Tư Niên, anh nghe thấy không?”
Cánh cửa phòng họp nặng nề được ai đó đẩy ra từ bên trong.
Người đàn ông bước ra, đôi lông mày kiếm sắc bén, sống mũi cao, đôi mắt đen như mực tựa diều hâu trong đêm, toàn thân toát lên khí chất lạnh lùng, kiêu ngạo, khiến người ta sợ hãi.
Sự xuất hiện của Mộ Tư Niên làm cho bầu không khí ồn ào lập tức trở nên im lặng.
Giọng nói trầm thấp uy nghiêm: “Tất cả đứng đây làm gì? Công việc quá rảnh rỗi à?”
Những người đang xem kịch vội vàng rời đi.
Thư ký vội vàng giải thích: “Tổng giám đốc, anh ta nhất quyết đòi gặp ngài ngay bây giờ. Tôi đã yêu cầu anh ta hẹn trước, nhưng anh ta cứ xông vào, chúng tôi không thể ngăn cản...”
“Được rồi.” Mộ Tư Niên phất tay.
“Mọi người quay về làm việc đi.”
Các thư ký nhìn nhau, sau đó vội vàng gật đầu: “Vâng, tổng giám đốc.”
“Anna, báo với bà Sabaasthinee, tôi có việc gấp đột xuất, bữa tối nay hủy bỏ, tôi xin lỗi.”
“Vâng, tổng giám đốc.”
Khi mọi người đã đi hết, Mộ Tư Niên mới nhìn Mộ Khương Qua, lạnh lùng hỏi: “Tôi nhớ là tôi đã nói, chuyện của cậu tự cậu xử lý...”
“Khả Tây bị bắt cóc rồi!”
“Cái gì?” Nghe thấy tên Khả Tây, sắc mặt Mộ Tư Niên lập tức thay đổi, trong mắt tràn đầy sự khϊếp sợ và nghi hoặc.
“Sáng nay tôi phải đối phó với phóng viên, không thể ở bên Khả Tây, nên để Cá Mặn đưa con bé đi ăn sáng. Không ngờ Cá Mặn vừa ra ngoài gọi điện thoại, con bé đã đột nhiên biến mất.”
“Bị bắt cóc nghĩa là sao?”
“Cá Mặn thấy có người khả nghi cứ nhìn chằm chằm vào Khả Tây, nghi ngờ chính người đó đã bắt cóc con bé.”
Mộ Tư Niên cố gắng giữ bình tĩnh: “Tại sao hắn lại bắt cóc Khả Tây? Hay hắn nghĩ Khả Tây thật sự là con riêng của cậu, nên muốn bắt cóc để tống tiền?”
Mộ Khương Qua lắc đầu.
Cậu nắm chặt tay, kiềm chế cảm xúc: “Nếu như vậy thì tốt rồi, dù là bắt cóc tống tiền cũng được, nhưng tôi không hề nhận được bất kỳ cuộc gọi nào.”