Cô bé ngây thơ nghĩ vậy, cầm bánh bao ra khỏi quán.
“Hy vọng các anh đến điều tra sớm nhất có thể.”
Triệu Hiền Vũ cúp máy, quay lại quán, thấy Khả Tây không còn ngồi trên ghế.
Anh ta theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, tên lang thang cũng không thấy đâu.
“Chủ quán, ông có nhìn thấy cô bé ngồi ở đây đi đâu không?”
“Khách đông quá, tôi bận phục vụ, nên không chú ý nữa.”
Anh ta vội vã hỏi những phục vụ khác, bọn họ cũng nói không thấy.
“Khả Tây, cháu đi đâu rồi? Đừng làm chú sợ.” Triệu Hiền Vũ lo lắng đến mức tựa như mất hồn.
Anh ta hốt hoảng chạy ra ngoài, đúng lúc người của Trần Nam đến.
Bọn họ nhìn thấy Triệu Hiền Vũ nhưng không nhìn thấy cô bé.
“Anh Nam, không thấy đâu cô bé đâu, người đại diện của Mộ Khương Qua đang đi tìm.”
“Cái gì? Sao lại không thấy?”
“Không biết, hình như người đại diện đã báo cảnh sát.”
Trần Nam nhíu mày: “Rút hết đi, đừng ở gần đó, tránh gây nghi ngờ.”
“Dạ, anh Nam.”
Biết tay chân của va không bắt được Mộ Khả Tây, Trần Nguyệt Nguyệt giận đến ngứa răng.
Không chỉ răng ngứa mà tay cũng ngứa.
Tưởng tượng đến gương mặt đáng yêu xinh đẹp của con nhỏ đó, lại tức đến run người.
Chỉ cần Mộ Khả Tây còn tồn tại, mọi người đều sẽ cảm thấy nó đẹp hơn mình, đáng yêu hơn mình… tuyệt đối không được.
Mình muốn phá hủy gương mặt của nó!
Về nhà, Trần Nguyệt Nguyệt thừa lúc ba đi công chuyện, lén rời nhà đi, đến gần biệt thự của Mộ Khương Qua.
Chắc chắn Mộ Khả Tây sẽ về biệt thự.
“Mình sẽ ngồi ở đây đợi, sau đó gọi người bắt nó, dùng dao rạch mặt nó.”
Trần Nguyệt Nguyệt ngồi trong đình hóng mát, ngắm nhìn ngôi nhà của Mộ Khương Qua, sau đó ngủ thϊếp đi.
Lúc tỉnh dậy trời đã tối.
Gió đêm thổi qua làm cô bé rùng mình.
“Sao biệt thự tối om thế? Chẳng lẽ Mộ Khả Tây chưa về?” Cô bé nhìn xung quanh, cảm thấy rợn người.
“Thôi vậy, về nhà trước đã!”
Cô bé tự nói, gọi Hứa Chương Bình đón, không phát hiện có một bóng đen từ từ bao phủ mình.
“Sao nói nhiều thế? Nhanh đến đón đi! Em ở…”
Chưa nói xong, miệng đã bị bịt lại.
Điện thoại rơi xuống đất, trong bóng tối vang lên tiếng nói lo lắng: “Nguyệt Nguyệt? Nguyệt Nguyệt em sao vậy? Sao không nói gì?”
***
Cảnh sát
“Vì các camera giám sát trên đường gần đây đang được bảo trì vào sáng nay nên không có hình ảnh nào được ghi lại.”
Mộ Khương Qua sững sờ, ánh mắt trở nên nghiêm trọng, lo lắng hỏi lớn: “Thế còn các đường khác thì sao? Kiểm tra từng cái một, chắc chắn sẽ tìm thấy Khả Tây!”
“Xin lỗi, anh Mộ, các đồng nghiệp của tôi đang cố gắng hết sức để tìm kiếm. Nếu có phát hiện thấy Mộ Khả Tây, chúng tôi sẽ lập tức thông báo cho anh.”
“Cái gì gọi là cố gắng hết sức? Các người nhất định phải tìm thấy Khả Tây! Con bé không thể xảy ra chuyện gì được, các người nghe rõ chưa...”
Triệu Hiền Vũ đã biết Mộ Khương Qua lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy đối phương mất kiểm soát như vậy.
Anh ta kéo Khương Qua lại: “Cảnh sát đã nói là đang nỗ lực tìm kiếm rồi, Khương Qua, cậu đừng kích động như vậy.”
“Tôi có thể không kích động sao? Chính anh nói với tôi tên bắt cóc Khả Tây rất có thể là tên gϊếŧ người biếи ŧɦái, đúng không?”
Triệu Hiền Vũ cúi đầu tự trách, để an ủi đối phương, chỉ có thể nói: “Tôi chỉ nói là có khả năng, nhưng... nhưng có lẽ tôi nghĩ nhiều rồi, có thể không phải...”
“Đủ rồi! Đừng nói nữa.”
“Khương Qua, nghe tôi nói, có lẽ Khả Tây chỉ là ham chơi mà lạc đường, rất nhanh sẽ có người tốt đưa con bé về...”
“Tôi bảo anh đừng nói nữa, không nghe thấy à?” Mất kiểm soát, Mộ Khương Qua kích động túm lấy cổ áo Triệu Hiền Vũ.
“Tự lừa mình dối người có nghĩa lý gì? Anh đang lừa tôi hay lừa chính mình?”