"Cái gì... bị lộ?"
Mộ Khương Qua nhớ lại bản tin trước đó chỉ có ảnh chụp từ phía sau của Khả Tây, không có ảnh trước mặt.
Nhưng nếu Mộ Tư Niên đã nói vậy, thì có nghĩa là...
Nhíu mày, cậu nhanh chóng lướt xuống phần tin tức, phát hiện đúng như lời Mộ Tư Niên nói, rất nhiều trang mạng vô đạo đức đã đăng tải hình ảnh trực diện của Khả Tây.
"Bọn khốn!" Mộ Khương Qua nắm chặt điện thoại, các khớp ngón tay trắng bệch.
"Tôi sẽ kiện hết bọn chúng ra tòa!"
"Chuyện ảnh chụp, tôi đã cho người xử lý rồi." Người đàn ông bên đầu dây kia nói.
"Không lâu nữa, mọi hình ảnh về Khả Tây ở trên mạng sẽ biến mất, còn về cậu..."
Mộ Tư Niên lạnh lùng nói: "Sao cậu chọc giận tới công ty phim ảnh Nam Hữu vậy, tôi không muốn quản, tự cậu xử lý."
"Gì mà anh không muốn quản? Đừng tự coi mình quan trọng, nói như thể tôi cần anh..."
Lời nói phẫn nộ của Mộ Khương Qua còn chưa hết, đã phát hiện cuộc gọi bị cắt, tức chết đi được, cậu nắm lấy gối trên giường ném mạnh vào tường.
Ném một lần chưa hết giận, cậu nhặt lên ném thêm lần nữa.
Lúc này có tiếng gõ cửa.
Bên ngoài truyền đến giọng nói trẻ con đáng yêu: "Tiểu Cáp Tử, Tiểu Cáp Tử, mau dậy đi, bên ngoài có rất nhiều người tìm anh đó. Khả Tây có thể đi mở cửa không?"
Nhiều người? Bên ngoài?
Lúc này Mộ Khương Qua mới để ý đến tiếng chuông.
Cậu vội vàng mở cửa, nghe thấy tiếng ồn ào từ mọi phía, tiếng chuông cửa, tiếng thảo luận, tiếng hét to.
"Đinh đông đinh đông đinh đông đinh đông" kêu lên không ngừng.
"Mộ Khương Qua, cậu có ở nhà không?"
"Làm ơn mở cửa được không?"
"Làm phiền cậu ra ngoài trả lời phỏng vấn!"
"Về chuyện con riêng, cậu có thể nói một chút không?"
"Mộ Khương Qua... Mộ Khương Qua..."
Cô bé đứng ngoài ngây ngô thốt lên: "Oa, Tiểu Cáp Tử anh được yêu thích thật đấy, anh nghe xem, mọi người đều gọi tên anh, muốn tìm anh chơi."
Giọng nói mềm mại như kẹo bông gòn.
Những lời ngây thơ trong sáng của cô bé làm tâm trạng phiền muộn của Mộ Khương Qua dịu đi không ít, cậu nựng nhẹ má cô bé, ánh mắt tràn đầy yêu thương: "Đúng là bé ngốc."
Cậu bế cô bé vào phòng, giúp bé thay bộ đồ ngủ thỏ con, mặc lên chiếc váy chiffon cổ búp bê kiểu Hàn.
Chải tóc thành hai bím đẹp đẽ, Mộ Khương Qua cúi xuống dịu dàng hỏi: "Khả Tây có đói không?"
"Dạ dạ." Mộ Khả Tây gật đầu.
"Khả Tây muốn ăn bánh bao thịt to, loại to siêu to ấy."
Mộ Khương Qua cười tươi, giọng nói dịu dàng: "Được. Lát nữa chú Cá Mặn sẽ dẫn Khả Tây đi ăn bánh bao thịt to siêu to, được không?"
"Tiểu Cáp Tử thì sao? Anh không đi ạ?"
"Cửa nhà có rất nhiều khách đến, tôi phải tiếp đãi họ chứ, đúng không?"
Mộ Khả Tây ngoan ngoãn chớp chớp mắt, ngọt ngào đáp: "Khả Tây sẽ giúp anh tiếp khách."
Thấy cô bé chăm chú nhìn mình, đôi mắt long lanh như pha lê, tim Mộ Khương Qua lại bị làm tan chảy, chỉ muốn ôm cô bé thành một cục nhỏ.
Ông nội nuôi thế nào mà ra được đứa trẻ đáng yêu như vậy vậy?
Mộ Khương Qua thầm cảm thán trong lòng, bế cô bé đặt lên giường, kiên nhẫn giải thích: "Khả Tây còn nhỏ, việc tiếp khách để người lớn làm là được rồi."
"Vậy cũng được."
"Nói rồi nhé, Khả Tây không được chạy lung tung, phải đợi chú Cá Mặn đến đón, móc ngoéo!"
Cô bé đưa ngón tay nhỏ xíu ra: "Móc ngoéo."
Bàn tay to lớn nắm lấy ngón tay nhỏ bé, người đàn ông cưng chiều xoa đầu cô bé.
Khoảng mười phút sau, Mộ Khương Qua nhận được cuộc gọi từ Triệu Hiền Vũ, biết đối phương đã đến gần biệt thự.
"Alo? Khương Qua, cậu không định tự mình đối phó với đám phóng viên đó đấy chứ?"
"Cũng không có cách nào khác, tôi không ra mặt, họ sẽ bao vây cả nhà tôi, anh làm sao đưa Khả Tây đi? Tôi nhịn đói một ngày không sao, Khả Tây không thể chịu đói được."