Chương 16

Thấy Khả Tây bị mình dọa sợ, Mộ Khương Qua vội ôm cô bé như ôm mèo con, nhẹ nhàng dỗ dành: "Xin lỗi xin lỗi, làm Khả Tây sợ rồi, tôi không sao."

"Thật sự không sao ạ?"

"Ừ!"

Cậu xoa đầu cô bé.

"Yên tâm, tôi cũng rất lợi hại, không thua kém gì Mộ Tư Niên, nhất định sẽ bảo vệ Khả Tây."

Tuy Khả Tây không hiểu tại sao Tiểu Cáp Tử lại so sánh bản thân với Bánh Gạo Nhỏ, nhưng vẫn cười gật đầu, khen ngợi: "Tiểu Cáp Tử rất lợi hại, không thua kém ai hết."

"Ưʍ... Khả Tây thật tốt."

Khả Tây đúng là báu vật vô giá...

Chỉ cần đôi mắt trong veo, lấp lánh của cô bé chớp chớp vài cái, đã có thể dễ dàng làm tan chảy trái tim người khác.

Lúc này Mộ Khương Qua đang ở trong trạng thái được Khả Tây chữa lành.

Trong tay ôm một cô bé mềm mại, mập mạp, cậu cảm thấy bản thân quá sung sướиɠ, như thể mọi phiền não chỉ là chuyện thoáng qua, sớm muộn gì cũng sẽ tan biến.

Một đêm không mộng mị.

Sáng hôm sau, Mộ Khương Qua bị điện thoại của người đại diện Triệu Hiền Vũ làm tỉnh giấc.

"Làm gì vậy?" Giọng nói lười biếng.

"Khương Qua, có chuyện lớn rồi." Triệu Hiền Vũ lo lắng nói.

"Cậu nhanh mở Weibo, xem hot search đầu tiên đi..."

"Cái gì?" Mộ Khương Qua ngái ngủ ngáp một cái, sau đó định ngủ tiếp.

"Cậu mau xem đi! Nhìn thấy chưa?"

Cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, Mộ Khương Qua dụi mắt, chậm rãi mở Weibo, lẩm bẩm: "Mộ Khương Qua... con gái riêng... hả? Cái gì vậy?"

Đầu óc như bị dội một thùng nước đá, lập tức tỉnh táo.

Cậu nhanh chóng ngồi dậy, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại xem đi xem lại mấy lần: "Mộ Khương Qua có con gái riêng, xuất hiện tại đoàn phim."

"Phóng viên tào lao nào viết vậy? Anh trực tiếp gửi thư luật sư đi!" Mộ Khương Qua tức giận.

Triệu Hiền Vũ thở dài: "Đương nhiên tôi sẽ gửi thư luật sư, nhưng hiện tại bình luận rất bất lợi cho cậu, không biết ai đã thuê một đám thủy quân, những bình luận mấy chục ngàn like đều là bôi nhọ cậu."

Đối phương đọc vài dòng: "Cược một gói snack cay, lát nữa công ty quản lý chắc chắn sẽ gửi thư luật sư."

"Minh tinh đều cùng một kiểu, chết cũng không thừa nhận."

"Giải thích này, minh tinh luôn thích kiện người khác về tội xâm phạm danh dự, phần lớn vẫn thắng. Tại sao? Vì danh dự dù có là sự thật cũng không được nói ra."

"Trong giới ai cũng biết Mộ Khương Qua lăng nhăng, có không ít phụ nữ, không chừng con gái riêng cũng không chỉ một đứa."

"Hoang mang nha! Tôi nhớ không lầm anh ta mới hai mươi ba tuổi mà? Sao con gái lớn thế?"

"Cần gì phải hỏi? Tuổi tác giả đấy, mấy tiểu sinh này báo cáo sai tuổi là chuyện bình thường."

"Cũng có thể là có con từ thời cấp ba! Bạn tôi là bạn học cấp ba của Mộ Khương Qua, nghe nói lúc đó cậu ta đã lăng nhăng rồi, chậc chậc."

...

"Tôi còn là bà cô của bạn của cậu ta, thực là... thần kỳ quá."

Mộ Khương Qua tức giận nói bậy, ném điện thoại đi.

Điện thoại trên sàn lại vang lên.

Cậu tưởng là Hiền Vũ gọi, nhặt điện thoại lên, "Làm gì? Nghĩ ra cách rồi à..."

“Này! Cậu làm sao vậy?" Giọng nói trầm ấm vang lên từ đầu dây bên kia.

"Chăm sóc con bé mới có một ngày mà đã gây ra tin lớn thế này?"

Mộ Khương Qua sững sờ: "Mộ Tư Niên?"

Nhìn xuống điện thoại, đúng là số của Mộ Tư Niên không sai.

"Người bận rộn như anh không phải nên suốt ngày bận họp và xem báo cáo sao? Sao lại có tâm trạng quan tâm đến tin tức giải trí vậy?" Mộ Khương Qua không kìm được mà chế giễu.

"Tôi quan tâm không phải là cậu, mà là Khả Tây!"

"Khả Tây ở chỗ tôi rất tốt, không cần anh lo lắng."

Mộ Tư Niên liếc nhìn bức ảnh cô bé bị chụp lén trên màn hình, đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia lạnh lẽo: "Mặt của Khả Tây vì cậu mà bị lộ rồi, cậu còn dám nói con bé ổn sao?"