Chương 3

Trong vũ trụ không chỉ có loài người, động thực vật cũng có thể thành tinh. Một viên bánh trôi đen biết nói cũng chẳng có gì lạ.

Tuy nhiên, Hạ Yến vẫn cảm thấy vô cùng tò mò về viên bánh trôi này. Cậu cúi xuống, quan sát kỹ lưỡng viên bánh trôi trên chân mình.

Viên bánh trôi chỉ to bằng quả bóng bàn, thậm chí còn nhỏ hơn một chút. Hạ Yến phải rất khó khăn mới tìm thấy hai con mắt của nó trong đám lông đen, may mà đôi mắt cứ rơm rớm nước nên cậu mới nhìn ra được.

Cơ thể nhỏ xíu ẩn chứa năng lượng to lớn, Hạ Yến không hiểu sao đôi mắt bé như hạt mè của viên bánh trôi lại có thể chảy ra những giọt nước mắt to hơn cả mắt nó.

Thấy Hạ Yến chỉ nhìn chằm chằm mà không đáp lại, Bánh Trôi càng khóc thảm thiết hơn.

Hai cái chân nhỏ xíu cọ cọ vào chân Hạ Yến, nó nức nở: "Anh đẹp trai dễ thương thơm thơm ơi, anh... anh thật sự không định dỗ em sao?"

Nó là vua của tộc Lông Xù đấy!

Thần dân của nó chưa bao giờ nỡ để nó rơi một giọt nước mắt, chỉ cần nó khóc là lập tức có vô số người ùa đến dỗ dành.

Sao người đẹp trai này lại chẳng thương xót nó chút nào nhỉ?

Phải chăng nó không đủ đáng yêu, không đủ dễ thương?

Hay là vì cơ thể nó bẩn quá, người đẹp trai này chê nó bẩn?

Nghĩ đến đây, Bánh Trôi vừa buồn vừa tủi thân, òa lên khóc to hơn.

Hạ Yến: "..."

Hạ Yến đưa tay, thử chọc nhẹ vào má viên bánh trôi.

Chỉ một cái chạm nhẹ, như thể chạm phải công tắc gì đó, viên bánh trôi lập tức ngừng khóc.

Những giọt nước mắt long lanh chảy ra từ đôi mắt bé như hạt mè, Bánh Trôi cố gắng mở to đôi mắt nhỏ xíu, chăm chú nhìn Hạ Yến không chớp mắt.

Đây... đây là đang dỗ nó sao?

Cách dỗ này khác với cách thần dân của nó dỗ nó, có vẻ hơi vụng về.

Nhưng mà, ngón tay của người đẹp trai này ấm quá...

"Cậu là ai, có phải cậu đã cứu tôi không?" Hạ Yến cất tiếng hỏi.

Dù đã được cho uống nước trong lúc hôn mê, cổ họng cậu vẫn khô khốc, giọng nói không trong trẻo như thường ngày, mà khàn đặc và mệt mỏi.

Bánh Trôi vô thức cọ cọ vào đầu ngón tay Hạ Yến, làm bùn đen dính lên làn da trắng nõn của cậu.

Bánh Trôi hơi ngượng, nhưng vẫn không buông Hạ Yến ra, nó giải thích nhỏ nhẹ: "Là thần dân của em... cùng em cứu anh đó..."

Nói đến nửa sau, Bánh Trôi cảm thấy rất ngượng.

Nó muốn cứu Hạ Yến, nhưng tiếc là bị thần dân ngăn ở ngoài, ngay cả nhìn Hạ Yến một cái cũng không làm được.

Nếu có cơ hội, nó sẽ ra tay giúp Hạ Yến, có tấm lòng đó thì sao không tính là cứu chứ?

"Cảm ơn." Hạ Yến khẽ nói lời cảm ơn, đôi mắt đào hoa hơi cong lên thành hình trăng lưỡi liềm, chỉ trong thoáng chốc đã xua tan vẻ bệnh tật trên gương mặt.

Bánh Trôi chưa từng thấy người nào cười đẹp như vậy, cả người nó nóng bừng lên, may mà có lớp bùn đen che đậy, nên Hạ Yến không nhận ra sự khác thường của nó.

"Không, không cần cảm ơn đâu..." Nói xong, cơ thể tròn vo của nó dính chặt vào chân Hạ Yến hơn, còn bám dính hơn cả keo dán siêu dính.

Hạ Yến có khả năng cảm nhận cảm xúc rất nhạy bén. Không cần tìm hiểu sâu, cậu cũng biết viên bánh trôi này sẽ không làm hại mình. Ngược lại, nó còn rất thích cậu.

Từ nhỏ Hạ Yến đã không được mọi người yêu thích, nhưng lại rất được các loài động vật nhỏ quý mến.

Cậu chưa từng tiếp xúc với các chủng tộc khác, không ngờ mình cũng có thể được chấp nhận bởi một chủng tộc khác.

Chủng tộc này còn cứu cậu khỏi bờ vực cái chết.

Hạ Yến lòng đầy biết ơn họ, nhưng cậu đã quên mất cách thể hiện cảm xúc của mình một cách chính xác. Tiếng "cảm ơn" vừa rồi chỉ là phản xạ vô thức.

Cậu biết chỉ nói cảm ơn thôi là chưa đủ, nhưng hiện tại cậu chỉ biết nói cảm ơn với viên bánh trôi này.

Ánh mắt Hạ Yến dừng lại ở đầu ngón tay dính bùn đen, rồi nhìn viên bánh trôi đang lắc lư qua lại trên đùi mình, cười đến nỗi đôi mắt hạt mè không còn thấy được nữa. Bỗng nhiên cậu hiểu ra điều gì đó.

Hạ Yến hỏi: "Cậu bị bẩn rồi, tôi có thể giúp cậu tắm không?"

Bánh Trôi lập tức ngừng lắc lư, ngẩng cái đầu bông lên, đôi mắt hạt mè ẩn dưới lớp lông đen bỗng lóe sáng: "Anh rất muốn giúp em tắm sao?"

Giả vờ e thẹn, nhưng không giấu được sự phấn khích và mong đợi trong giọng nói.

"..."

Hạ Yến không phải vì tốt bụng mà muốn giúp viên bánh trôi này tắm, mà là vì lòng biết ơn, muốn làm gì đó cho ân nhân của mình. Đây là điều duy nhất cậu có thể nghĩ ra lúc này.

Chỉ là hỏi một câu tùy hứng, không ngờ lại nhận được phản ứng nhiệt tình như vậy từ đối phương, Hạ Yến bắt đầu cảm thấy hơi không thoải mái.

Cậu chưa từng được ai đối xử nhiệt tình như vậy, chưa nói đến việc được kỳ vọng.

Hạ Yến giấu đi sự thiếu tự tin trong lòng, cẩn thận đón nhận kỳ vọng của viên bánh trôi: "Muốn."

Lời vừa dứt, đã nghe được câu trả lời: "Vì anh muốn như vậy, em miễn cưỡng để anh tắm cho vậy."

Hạ Yến: "..."

Hạ Yến không có động tác gì, khí thế của Bánh Trôi yếu đi một chút, lén quan sát sắc mặt Hạ Yến.

Nó nói chuyện có hơi khó nghe quá không, người đẹp trai này đã đổi ý rồi sao?