Nói được một nửa thì không thể giả vờ được nữa, lại biến thành quả bánh trôi mềm mại, cọ cọ vào ngón tay Hạ Yến, dịu dàng dỗ dành: "Hạ Hạ, em muốn biết chuyện gì đã xảy ra, anh có thể nói cho em biết không?"
Hạ Yến không nghĩ sẽ có ai muốn biết về quá khứ của mình, cũng chưa từng nghĩ đến việc tìm người tâm sự. Nếu người trước mặt không phải là Bánh Trôi mà là một con người, dù người đó có dùng giọng điệu dịu dàng đến mấy, nói bao nhiêu lời hay ý đẹp, cậu cũng sẽ không chọn cách tâm sự.
"Tôi không phải vô tình rơi xuống..."
Cái bệ không chịu nổi trọng lượng của cậu và Hạ Kiệt. Mẹ gào thét với cậu: "Hạ Yến, mày mau kéo Tiểu Kiệt lên, mày cố tình muốn em trai mày chết à! Đồ vô dụng!"
Hạ Yến dồn hết sức lực để giữ Hạ Kiệt, không thể đáp lại một lời nào.
Nếu cậu thật sự muốn Hạ Kiệt chết, khi Hạ Kiệt rơi xuống cậu đã không kéo Hạ Kiệt lại. Khi nghe những lời tổn thương như vậy từ mẹ, cậu đã không cố chịu đựng cơn đau ở cánh tay, vẫn cố gắng kéo Hạ Kiệt.
Khi nhìn thấy ánh mắt xót xa của mẹ dành cho Hạ Kiệt, Hạ Yến nảy sinh ý định buông tay. Nhưng ngay lập tức cậu nghĩ, nếu Hạ Kiệt chết mà cậu còn sống, cha mẹ cũng sẽ không chuyển tình yêu dành cho Hạ Kiệt sang cho cậu.
Họ đã không còn yêu cậu từ lâu rồi.
Hạ Kiệt khóc lóc thảm thiết, tiếng cầu xin không ngừng vọng vào tai Hạ Yến: "Hạ Yến, mau kéo em lên, em không muốn chết, em không thể chết được, làm ơn, anh hai, anh nhất định đừng buông tay..."
Đây là lần đầu tiên Hạ Kiệt gọi cậu là anh, cũng là lần đầu tiên Hạ Kiệt cầu xin cậu giúp đỡ.
Người em trai luôn tỏ ra kiêu ngạo với cậu, giờ đây cũng có lúc bộc lộ vẻ yếu đuối và bất lực.
Cái bệ này chỉ có thể chịu được trọng lượng của hai người trưởng thành, khi nó dần dần bị gãy, cuối cùng cũng không thể chịu nổi sức nặng của cả hai người nữa.
Trong tích tắc ngàn cân treo sợi tóc, bố chạy tới nắm lấy cổ tay Hạ Kiệt, đẩy Hạ Yến đang ngẩn ngơ xuống khỏi bệ.
Vị trí đảo ngược, Hạ Yến liên tục rơi xuống, ánh mắt cậu dừng lại trên hình ảnh ba người ôm chặt lấy nhau sau khi thoát nạn ở phía trên.
Khoảng cách xa như vậy, nhưng cậu vẫn có thể nhìn rõ biểu cảm của ba người, vui mừng đến rơi nước mắt.
Không nghe thấy tiếng nói, nhưng có thể đoán được qua khẩu hình cha mẹ đang nói gì.
Mẹ nói: Con trai cưng, con không sao rồi con không sao rồi! Mẹ sợ chết mất!
Bố nói: An toàn rồi, đừng khóc nữa.
Không một ai quan tâm đến Hạ Yến đang rơi xuống.
Hạ Yến ôm chặt đầu gối, đôi vai gầy không ngừng run rẩy, như thể có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
"Họ không thích mình, chẳng ai thích mình cả, người họ thích chỉ có Hạ Kiệt thôi..."
Mỗi lần đến lượt lựa chọn, cậu luôn là người bị từ bỏ, bị bỏ rơi.
Toàn thân Bánh Trôi phủ đầy lông mềm đều dựng đứng lên như gai nhọn, chỉ nghe Hạ Yến kể lại thôi, nó đã gần như nổi điên, ước gì lúc đó nó có mặt ở đó để đá ba kẻ đáng ghét kia xuống vực sâu.
"Có thể trước đây không có, nhưng bây giờ thì có rồi."
Bàn tay nhỏ xíu phủ đầy lông mềm luồn qua mái tóc, chạm vào thái dương Hạ Yến. Hạ Yến ngẩng đầu lên khỏi đầu gối, đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Bánh Trôi.
Giọng nói non nớt mang theo sự chân thành tuyệt đối: "Em thích Hạ Hạ, họ không cần anh, em cần anh."
Nước mắt tuôn trào, Hạ Yến cắn chặt môi dưới, khóe môi vẫn nứt ra hai vết nhỏ, tiếng khóc cuối cùng cũng không kìm nén được nữa mà bật ra.
"Thật... sao?" Hạ Yến hỏi một cách dè dặt.
Bánh Trôi trả lời không chút do dự: "Em mới là người phải hỏi anh có được không cơ."
Bánh Trôi nhón người tròn vo lên, tiến gần Hạ Yến, hai bàn tay nhỏ xíu phủ đầy lông mềm ôm lấy má Hạ Yến: "Hạ Hạ, em có thể giữ anh không?"
Hạ Yến không biết tại sao mình lại khiến người khác ghét bỏ, có lẽ cậu sinh ra đã có thể chất khiến người ta ghét.
Nhưng dù đã từng đối mặt với cái chết, vẫn không thể xóa nhòa hy vọng, trong thâm tâm, cậu vẫn mong có người có thể thích mình.
Cổ họng như bị kim châm, nỗi đau âm ỉ lan tỏa, nước mắt không ngừng rơi, làm ướt bộ lông của Bánh Trôi.
Hạ Yến nghẹn ngào nói: "Đư... được."