Bởi vì thân thể ma thú có thể tích quá lớn, cho nên các chiến sĩ vội chạy đến hỏi Tần Tiểu Ngư là muốn đặt con ma thú này ở đâu.
Tần Tiểu Ngư ngẫm nghĩ một chút, rồi nói: “Không cần, ta có thể thu hồi nó lại.”
Vừa dứt lời, cô lập tức thu ma thú vào trong không gian.
Những người bên cạnh thấy vậy thì đều hít hà một hơi: “Là không gian trữ vật sao?”
“Không, không phải, cái này có lẽ là năng lực của ngươi đi." Khác ngẫm nghĩ, ấu tể trong bộ lạc của mình không có khả năng sở hữu không gian trữ vật quý giá kia.
Trên mặt hắn lộ ra nụ cười thật tươi, nói: “Hôm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, mau đi nghỉ ngơi đi.”
Nói rồi hắn còn lấy ra một miếng thịt khô trong túi, tất cả các chiến sĩ trong bộ lạc đều có thứ này, để đề phòng trong lúc bị đói bụng đến không còn sức lực, cho nên trên người mỗi chiến sĩ đều chuẩn bị sẵn mấy miếng thịt như vậy.
Tần Tiểu Ngư nhìn miếng thịt khô cứng ngắc đó, dù cô có muốn ăn thì cũng không tài nào gặm nổi miếng thịt kia, bèn nói: “Chúng ta có thể đi mua chút đồ ăn không?”
Lúc này Khác mới bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt nhìn về phía tộc trưởng, run rẩy nói: “Đúng vậy, tộc... tộc trưởng, chúng ta có thể đi mua thức ăn.”
Một nghìn đồng vàng lận đó, đó là đếm hết ngón tay và ngón chân của họ vẫn chưa đếm đủ.
Bọn họ có thể dùng số đồng vàng đó mua sắm rất nhiều đồ vật, thậm chí còn có thể thay đổi tất cả đồ vật không thể sử dụng được nữa trong bộ lạc.
Mùa hè không cần đói bụng, mùa đông không có thú nhân chết, điều này thật sự là, thật sự là quá tuyệt vời.
“Mua!” Viêm nói.
“Ta có thể đi theo đến đó xem thử không?” Tần Tiểu Ngư hỏi.
Thiết bị giao dịch vị diện cũng không phải có thể sử dụng thường xuyên, khi sử dụng cần tiêu hao hồn lực, cũng có những quy tắc ràng buộc, phòng ngừa có người lạm dụng tài nguyên trong tinh cầu gây tổn hại đến các tinh cầu khác.
Vậy nên Tần Tiểu Ngư muốn đi đến nơi trao đổi, mua bán hàng hoá ở đây xem thử, đồng thời tìm hiểu thế giới này rốt cuộc là như thế nào.
Ít nhất, cô không muốn cuộc sống của mình là dựng một túp lều tranh rách nát, trời nắng thì bị ánh mặt trời phơi khô, trời mưa lại phải hứng nước dột, như vậy cũng quá thảm rồi, ngay cả một tên ăn mày cô từng gặp được lúc trước cũng không sống thảm như vậy.
Hơn nữa, nơi này không có quang não, không có nhiều trò chơi hay phương tiện để giải trí, nếu muốn sống cuộc sống tốt đẹp thì ít nhất là phải ra tay cải tạo nơi này trở thành một thành phố hiện đại hoá, ước chừng lượng công việc cần làm sẽ rất lớn.
“Được rồi, vậy ngươi hãy đi theo ta.” Khác nể tình ẩu tể này đã cung cấp rất nhiều đồng vàng như vậy nên hào phóng đồng ý với cô.
Hắn dùng ngón tay để đếm, lấy ra mười lăm đồng vàng, trong lúc đếm, vì ngón tay của mình mình không đủ nên Khác còn phải mượn thêm tay của người khác, cuối cùng thành công lấy ra mười lăm đồng vàng, nhưng sau đó hắn vẫn vô cùng lo lắng mà đếm đi đếm lại thêm hai lần.
Hắn sợ mình lấy ra nhiều hơn mười lăm đồng vàng.
Nhìn vào dáng vẻ tính toán chi li kia, thì hoàn toàn không thể nhìn ra đây là một chiến sĩ Hổ tộc kiêu dũng thiện chiến trên chiến trường.
Nếu buộc phải dùng từ ngữ để hình dung cho tình trạng này thì có lẽ chính là "nghèo đến sợ rồi".
Nhưng thân là một chiến sĩ, dù có nghèo đến thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không chịu đánh mất thể diện trước mặt người khác, Tần Tiểu Ngư biết, hắn tính toán chi li như vậy là vì suy nghĩ cho những người khác trong bộ lạc.