“Khi chúng ta ra ngoài làm việc vào hôm nay, đột nhiên có một đám người xấu xông ra chặn đường, muốn bắt cóc chúng ta, tiếp theo là Khác đã trói bọn họ lại rồi đi đòi tiền chuộc.” Tần Tiểu Ngư bình tĩnh kể lại.
Vốn dĩ Mộ Tuyết cũng không thèm để vào mắt một ấu tể nho nhỏ của tộc Tuyết Hổ, thậm chí đến ánh mắt cũng đều không buồn liếc nhìn một cái.
Nhưng mà chờ đến khi hắn ta nghe lời của ấu tể này nói xong thì lập tức cảm thấy như có sét đánh giữa trời quang.
Nữ nhân kia chỉ nói với hắn là cô ta đã bị bắt, nhưng chưa nói còn có chuyện tiền chuộc này.
Bị bắt thì cứ ngoan ngoãn đợi ở tộc Tuyết Hổ, như vậy không tốt sao? Còn dại dột đưa ra tiền chuộc, lại còn là ba rương đồng vàng?!
Mộ Tuyết chỉ cần nghĩ đến chuyện này thôi, là lập tức cảm thấy hô hấp không thuận, hiện tại hắn ta còn có cả suy nghĩ muốn cắn chết Mộ Vũ rồi, ba rương đồng vàng, như vậy đã đủ cho tộc Tuyết Hổ dùng được thêm bao lâu rồi?
Chỉ cần nghĩ đến mười năm hoặc là hai mươi mấy năm tiếp theo đều không "mượn" được bất kỳ một chiến sĩ tộc Tuyết Hổ nào, hắn ta liền cảm thấy mắt mũi như tối sầm lại.
Trong các thú nhân nghèo khó, thú nhân tộc Tuyết Hổ vẫn luôn là đối tượng nghèo nhất, nếu không thì mọi người cũng sẽ không nhìn chằm chằm vào bộ lạc Tuyết Hổ, thỉnh thoảng tới "mượn" chiến sĩ Hổ tộc.
Thật là làm hắn ta tức chết, tổn thất một người tỷ tỷ thì không có gì, nhưng sau khi tổn thất hy vọng mượn chiến sĩ Hổ tộc thì hắn ta liền cảm thấy như trời đất sắp sụp đổ đến nơi.
Quan trọng nhất chính là, loại chuyện đổi người đòi lấy tiền chuộc này, vốn dĩ không phải là chuyện mà tộc Tuyết Hổ có thể nghĩ đến, nhiều nhất bọn họ sẽ chỉ lột sạch đối phương, lấy đi toàn bộ những thứ có thể lấy, loại chuyện lấy người để đổi tiền chuộc này nhất định là do nữ nhân ngu xuẩn - Mộ Vũ kia đưa ra.
Chỉ cần nghĩ đến các thế lực khác đều sẽ nhanh chóng biết được chuyện này, Mộ Tuyết liền không dám nghĩ thêm nữa.
Không hề nghi ngờ gì, đến lúc đó chắc chắn bọn họ phải gánh toàn bộ trách nhiệm về lần thất bại thảm hại này, nếu không thì toàn bộ gia tộc sẽ bị chèn ép xuống, thậm chí bị loại bỏ ra khỏi giới quý tộc.
Hắn ta cũng không thèm để ý gia tộc này, dù sao thì đến bây giờ hắn ta vẫn chỉ là một đứa con hoang, nhưng mà nếu bị cướp đoạt danh hiệu quý tộc thì không được, đến lúc đó cho dù hắn ta có được lên làm gia chủ thì cũng không còn lại chút tiền nào.
Nghĩ đến đây, Mộ Tuyết không thể tiếp tục ở lại đây kì kèo, vẻ mặt hắn ta có chút vội vàng nói: “Nếu như vậy, ta đành đi trước.”
Hắn ta vừa đi, những người khác vốn đi theo hắn cũng vội vàng rời khỏi bộ lạc.
Lúc này, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới chuyện liệu mình có thể ra khỏi lãnh địa của tộc Tuyết Hổ hay không...
Trên đường đi ra, Mộ Tuyết đã nhìn thấy những ấu tể của tộc Tuyết Hổ vừa mới trở về, bước chân hắn không khỏi dừng một chút.
Những ấu tể đó vừa nhìn qua đã biết là chúng không giống với những chủng tộc khác, trông chúng đặc biệt có sức chiến đấu.
Vốn dĩ trong lòng hắn ta còn đang tâm phiền ý loạn nghĩ nên kết thúc chuyện này như thế nào, hiện giờ khi tầm mắt lại nhìn thấy xung quanh toàn là chiến sĩ tộc Tuyết Hổ, còn có những ấu tể tộc Tuyết Hổ chạy loạn đầy đất, trong lòng hắn lập tức nổi lên dòng cảm xúc hỗn loạn.