Nhưng mà thanh danh của Địa Tinh ở trên đại lục rất không tốt, cơ bản là ai cũng muốn đuổi đánh, cho dù là sống ở nơi nào thì chúng cũng đều tham sống sợ chết.
"Ta muốn nuôi bọn chúng." Tần Tiểu Ngư liếc nhìn đám Địa Tinh đánh giá qua một chút.
"Không được, tộc Tuyết Hổ của chúng ta từ trước đến nay chưa từng nuôi nô ɭệ." Chiến sĩ đứng bên cạnh Tần Tiểu Ngư nói.
Ngoài ra, toàn bộ tộc Tuyết Hổ vừa nhìn thấy Địa Tinh thì đều trưng ra vẻ mặt ghét bỏ, nói chính xác hơn là bọn họ ghét bất cứ loài sinh vật nào cần phải cho ăn, trừ khi chúng tự mang lương khô hoặc là loài cung cấp thức ăn cho họ như gà Thải Phượng, thỏ Vân Tiêu...
Tần Tiểu Ngư im lặng một lúc, cô đã hiểu khá rõ bản tính của tộc Tuyết Hổ, cô nói: "Giữ lại chúng để làm việc cho chúng ta."
"Ta cũng có thể làm việc, ngươi muốn làm gì cứ nói ra, ta sẽ làm cho ngươi, không được nuôi nô ɭệ." Chiến sĩ kia tiếp tục nói.
Khóe miệng của Tần Tiểu Ngư run rẩy một chút.
Được thôi.
Đây chính là kiên quyết không muốn cho bất kỳ giống loài nào khác động vào thức ăn của bộ lạc mình, cho dù chỉ để cho Địa Tinh ăn chút đất cũng không được.
Ánh mắt của Tần Tiểu Ngư chuyển hướng sang Mục, nói: "Chúng ta có thể để bọn chúng ở lại làm ruộng, như vậy thì sang năm chúng ta sẽ có thêm một miếng đất trồng lương thực, một miếng đất này có thể trồng ra được số lượng đồ ăn chất đầy hai cái lều trại, chỉ cần cho bọn chúng ăn bánh đất là được rồi, chẳng phải chỗ chúng ta còn có rất nhiều đất sao?"
Vốn dĩ Mục đã âm thầm có quyết định rồi, mặc kệ ấu tể này có nói gì đi nữa thì hắn cũng sẽ kiên quyết không cho nàng nuôi nô ɭệ, nhưng mà đồ ăn có thể chất đầy hai lều trại...
Ánh mắt của hắn rơi vào năm con Địa Tinh kia, trông chúng nhỏ như vậy, có lẽ cũng không ăn được bao nhiêu đất đâu nhỉ?
Vào lúc Mục đang nghiêm túc tự hỏi thì các chiến sĩ khác cũng đang nghiêm túc tự hỏi, nhưng dù họ có nghĩ đi nghĩ lại như thế nào, thì dường như đều rất có lợi?
Ở dưới sự dụ dỗ của bức tranh có nhiều hơn hai cái lều trại đồ ăn, các chiến sĩ tộc Tuyết Hổ không còn ý kiến gì khi Tần Tiểu Ngư muốn mang theo những con Địa Tinh này về bộ lạc nữa.
Dọc theo đường đi, đám Địa Tinh cũng không dám chạy, bọn họ không hề có tự tin so bì thân thủ cùng với các chiến sĩ của tộc Tuyết Hổ, đừng nói đến chiến sĩ trưởng thành của tộc Tuyết Hổ, chỉ riêng đội ngũ ấu tể trong tộc Tuyết Hổ này thôi cũng có thể dễ dàng bắt được họ trở về, ấn trên mặt đất mà "cọ xát".
Lại nói tiếp, hôm nay đám Địa Tinh bọn họ khá xui xẻo, từ lúc lưu lạc đến địa bàn của tộc Tuyết Hổ họ vẫn luôn trải qua những ngày kiếm cơm khá an toàn, vốn dĩ cho rằng chỉ cần cẩn thận một chút, là có thể vẫn luôn như vậy.
Trăm triệu lần cũng không thể nghĩ tới, hôm nay đội tuần tra của tộc Tuyết Hổ đã đi qua rồi, vậy mà lại có một nhóm khác tới, họ còn bị bắt được quả tang ngay tại trận, cứ thế mà lần này tộc Tuyết Hổ đã tóm gọn toàn bộ bọn họ.
Ngẫm lại, khi bị phát hiện thì bọn họ vẫn đang nhét đất của tộc Tuyết Hổ vào trong miệng, tính toán ăn nhiều một chút, đến khi đi thì xóa dấu vết thật cẩn thận là được, nhưng, đất trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống thì từ rất xa chiến sĩ tộc Tuyết Hổ đã phát hiện ra bọn họ.
Thật là quá thảm mà...