Tần Tiểu Ngư nhận ra, ngay cả sức chiến đấu của đám hổ con tộc Tuyết Hổ cũng không thể xem thường, vì chính mắt cô đã nhìn thấy đám hổ con này hợp thành các tổ, một đám bao vây đánh một đại kỵ sĩ cũng không cảm thấy khó khăn, có thể nói là rất mạnh mẽ.
Sau khi các chiến sĩ Hổ tộc giải quyết xong đám người kia, Tần Tiểu Ngư cũng đi qua đó nhìn thử, thật chuyên nghiệp, một hàng ba mươi người này, bao gồm Mộ Vũ cùng với những người khác đều đã bị lột sạch.
Còn lột rất sạch sẽ, chẳng những quần áo đều được lột ra, mà còn thu hoạch được thêm hai không gian trữ vật, một cái là lấy từ chỗ của Mộ Vũ, Tần Tiểu Ngư nhìn qua vật tư bên trong thì thấy cũng chỉ bình thường, cơ bản đều là thức ăn và đồ dùng, nhưng những người ở tộc Tuyết Hổ thì vô cùng phấn khích.
Ngoài ra còn có không gian trữ vật lấy xuống từ trên người ma pháp sư kia, bên trong phần lớn đều là chút đồ dùng ma pháp, các chiến sĩ không có hứng thú với mấy món đồ này nên độ chú ý của nó rất thấp.
Khi Khác thấy Tần Tiểu Ngư vẫn luôn nhìn chằm chằm vào không gian trữ vật kia thì hắn lập tức đưa cho cô, nói: "Cầm chơi đi, chỉ là không ăn được."
"Được." Tần Tiểu Ngư nhận lấy không gian trữ vật nhỏ như chiếc nhẫn đó.
Trong tay Bưu cũng đang cầm thức ăn, hắn vừa ăn vừa ở một bên nói với Tần Tiểu Ngư: "Ngươi ngốc thật, cái này không thể ăn, mau đi đổi cái khác đi."
"Ta cần dùng, Bưu, ngươi vừa rồi thật lợi hại, chỉ một quyền đã có thể đánh bật vũ khí ra khỏi bên hông của kỵ sĩ kia, thật sự quá giỏi." Tần Tiểu Ngư không ngừng khen ngợi hắn.
Mặt của Bưu dần đỏ bừng, cũng không còn để ý đến chuyện Tiểu Ngư muốn lấy không gian trữ vật nữa, mà ưỡn ngực nói: "Tất nhiên rồi, ta là ấu tể lợi hại nhất."
Tần Tiểu Ngư tiếp tục nói ra những lời nịnh hót xuôi tai như nước chảy, cho đến khi Bưu rời đi thì hắn đã không còn nhớ đến việc bản thân vốn dĩ muốn khuyên cô lấy không gian trữ vật đem đổi đồ ăn.
Sau khi Tần Tiểu Ngư tiễn Bưu đi, cô cũng dùng cách tương tự để đuổi những nhóc hổ con khác đang chuẩn bị khuyên cô dùng không gian trữ vật để đổi lấy thịt ăn.
Nhìn đám hổ con được khen ngợi đến đần mặt cả ra, Tần Tiểu Ngư cười khúc khích, cô đi đến trước mặt Khác, nói:" Khác, đám người đó phải cử lý làm sao bây giờ?"
"Hay cứ để họ lại ở nơi này? Chứ còn có thể làm sao được nữa?" Khác vừa di chuyển mắt hổ vừa hỏi: "Ngươi muốn gϊếŧ bọn họ?"
Tay hắn giật giật như chuẩn bị bước về phía trước, Tần Tiểu Ngư vội nói: "Khoan đã, có thể dùng để đổi thành tiền đó."
Sát ý của Khác phút chốc tan biến, hắn nhìn Tần Tiểu Ngư rồi lại nhìn những tên đã bị lột sạch kia, hỏi cô: "Chẳng lẽ trên người bọn họ còn có vật tư khác nữa?"
Lời này vừa nói ra, những chiến sĩ Hổ tộc đã vội vàng đi lên tìm kiếm, bộ dáng như thề phải tìm ra tất cả thứ tốt trên người đám người kia.
Tần Tiểu Ngư vội vàng nói: "Không phải bọn họ muốn bán hổ con của chúng ta sao? Ma pháp sư, chiến sĩ, đại kỵ sĩ này có lẽ cũng có thể bán được với cái giá tốt đúng không? Bán bọn họ rồi, chúng ta có thể lấy tiền mua thịt ăn."
"Dường như là vậy.... nghe nói loài người rất khó để bồi dưỡng ra mấy người như thế này, không tệ, không tệ!"
Toàn bộ chiến sĩ Hổ tộc nghe vậy thì hai mắt đều đã sáng long lanh, trong phút chốc ánh mắt của bọn họ nhìn đám người kia cũng không còn sự ghét bỏ như ban nãy nữa.