A Bạch quay đầu nhìn lại, hoá ra đó là một ấu tể hóa thành hình người dám làm lơ chủ nhân cái chân hổ này chính là hắn, mạnh mẽ "mượn" đi chân hổ của hắn.
Ấu tể ngồi bên cạnh hắn ban đầu kia cũng tính mãi không ra, lại thấy Tần Tiểu Ngư không chú ý tới bên này, nên cũng trộm kéo chân của hắn qua, vẻ mặt nghiêm túc tính toán bằng những ngón chân đầy lông xù của hắn, cũng may hắn đang trong hình hổ, thể tích đủ lớn, lông đủ xõa tung, nếu không hành vi phạm quy này của ấu tể đã sớm bị phát hiện ra rồi.
Khoan đã! Không đúng! Hắn phát hiện đám ấu tể vốn dĩ ngồi ở vị trí chính giữa kia đều đã lặng yên không một tiếng động tản ra, bò đến bốn phía xung quanh, đặc biệt là nơi các chiến sĩ đang nằm dài là được bọn họ hoan nghênh nhất.
A a a, ba ấu tể kia, các ngươi cùng nhau kéo đùi của người ta, có suy xét đến tâm tình của chiến sĩ thành niên kia không?
Không đúng, năm ấu tể bên kia, các ngươi thế mà lại ngay cả chiến sĩ hình người cũng không buông tha, ôm đùi của người ta là có ý gì?!
Sau đó hắn nhìn về hướng bên cạnh, ngao, thậy không còn chút mặt mũi, những chiến sĩ cấp dưới kia của hắn thế mà cũng không tính ra!
Một con hổ lớn như vậy, rốt cuộc là đang làm trò gì đây?!
Tần Tiểu Ngư chờ rồi lại chờ, vẫn không có hổ nào đưa ra được đáp án cho đề toán này, vậy nên cô lại nói: “Gà Thải Phượng đẻ mười chín quả trứng một ngày, đẻ ba ngày là 60 quả trứng.”
Đám hổ lớn và hổ con nghe vậy thì đều bày ra vẻ mặt khẳng định, gật đầu tỏ ra đồng ý.
Ai ngờ Tần Tiểu Ngư lại đổi lời, nói tiếp: “Xem đi, ta lừa các ngươi mà cũng không ai biết.”
Lúc này, tất cả hổ đều lộ ra vẻ mặt khϊếp sợ!
Tần Tiểu Ngư không để ý đến bọn họ, sau khi nói ra đáp án chính xác thì tiếp tục dạy học.
Mãi cho đến khi mặt trời chiều ngả về hướng Tây, ánh sáng mềm mại mà mông lung chiếu lên mặt đất, lúc này Tần Tiểu Ngư mới buông tha cho bọn họ.
Sau một ngày bị "hành hạ" như vậy, mặc kệ là hổ lớn hay hổ con đều tỏ ra cạn kiệt sức lực, dường như đã bị ép khô, thậm chí sắp sùi bọt mép đến nơi, đủ loại dáng vẻ đáng thương, cả đám mang vẻ mặt ngơ ngác, hoảng hốt gục đầu xuống rồi rời đi.
Bọn họ là ai?
Bọn họ ở nơi nào?
Bọn họ đang làm gì?
Hổ lớn có chút nghi ngờ hổ sinh nên đã quay về lều trại của mình, còn hổ nhỏ thì lung la lung lay xếp hàng trở về sơn động.
Tần Tiểu Ngư khẽ cười, đều như vậy, xã hội phát triển về sau giáo dục bắt buộc còn phải kéo dài chín năm, mọi phương diện đều sẽ được quản lý, các loại bài kiểm tra cũng sẽ được thực hiện.
Nhưng lúc này, Tần Tiểu Ngư cũng không quá nghiêm khắc, dù sao những chuyện như học tập chủ yếu vẫn nên dựa vào sự tự giác là chính, ép buộc quá mức sẽ không thể đạt được kết quả tốt.
Lúc này, lửa trại đã được đốt lên.
“Gà Thải Phượng, gà Thải Phượng, thật nhiều gà Thải Phượng.” Một ấu tể hình hổ lăn qua lăn lại, hạnh phúc nói.
“Sau này, chúng ta sẽ là bộ lạc có nhiều gà Thải Phượng nhất. Có rất nhiều, rất nhiều gà Thải Phượng, ăn không hết được.” Ấu tể hình người và các đồng đội mặc sức tưởng tượng về tương lai.
Còn có ba năm con ấu tể không biết đang nói cái gì, nói qua nói lại liền lao vào đánh nhau.
Ấu tể lớn hơn một chút còn đang cau mày ở bên kia học toán, củng cố những kiến thức đã được học trước đó, đương nhiên cũng có con đang thảo luận chuyện học hành liền đánh nhau.